Hiển thị các bài đăng có nhãn Truyện Tình Yêu. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Truyện Tình Yêu. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Ba, 6 tháng 1, 2015

Truyện Ngắn Tình Yêu Hay-Người Lạ ở quán Không Quen – LuLu

Chỉnh xong hiệu ứng dòng subtitle cuối cùng, tôi hài lòng thả mình vào ghế sofa, nhâm nhi tách cà phê nóng. Tôi có thói quen uống cà phê vào buổi sáng. Cà phê đen. Không đường. Những ngụm đầu tiên sẽ rất đắng. Nhưng những ngụm sau, khi cái đắng từ từ tan đi, đọng lại đầu lưỡi là vị ngọt sắc có thể làm rung động mọi tế bào. Chẳng biết từ lúc nào tôi đã thích mê cảm giác chờ đợi sự chuyển biến vị giác dữ dội này.
Hôm nay là chủ nhật. Trời lạnh và mưa phùn. Kiểu thời tiết này làm tôi nghĩ tới lò sưởi, bà cụ già, những cuộn len và mèo. Nhắc tới mèo, tôi ngó chiếc sofa đối diện. Mèo đã tỉnh. Nó tới đây từ tối qua, giữa lúc mưa to nhất và khóc nức nở. Tôi không dỗ dành con bé. Tôi tin rằng khóc lóc thỏa thuê chính là liều thuốc tốt cho những bệnh nhân bị tổn thương tình cảm. Trong nước mắt có muối và muối có thể  khiến vết thương mau lành theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng.
-Chị đang làm gì đấy?
-Chỉnh lại subtitle.
-Bài gì?
-My Valentine.
Mèo “a” lên một tiếng rồi im lặng.
-Uống cà phê không?
-Vẫn không đường à?
-Ừ.
-Chịu chị thật đấy.
Tôi đẩy cà phê về phía Mèo. Con bé nhấc chiếc tách sứ, chăm chú ngắm làn khói lơ lửng bay lên từ miệng cốc rồi chậm rãi nhấp ngụm đầu tiên. Trán nó khẽ nhăn lại. Mèo vẫn luôn thích đồ ngọt.
-Chị mở “My Valentine” được không?
 “If there were no words
No way to speak
I would still hear you
If there were no tears
No way to feel inside
I’d still feel for you
And even if the sun refused to shine
Even if romance ran out of rhyme
You would still have my heart
Until the end of time
You’re all i need
My love, my valentine”
-Trước kia chị rất hay hát bài này.
-Ừ.
-Sao bây giờ chị không hát nữa?
 Vì sao ư? Chính tôi cũng rất nhiều lần tự hỏi mình. Ba năm qua, tôi vẫn giữ thói quen làm subtitle các bài hát tiếng anh, uống cà phê không đường, một mình ngồi ở Không Quen tối chủ nhật nhưng chưa một lần hát lại “My valentine”. Nhiều lúc tôi cũng cảm thấy bản thân thật kì lạ.
-Em …có muốn nghe chuyện của chị không?
-Chuyện gì cơ?
-Mối tình đầu của chị.
Ở góc khuất trên đường Nguyễn Chí Thanh, có một quán cà phê nhỏ tên là Không Quen. Quán hai tầng, mỗi tầng có 4 bộ bàn ghế với gam nâu và trắng làm chủ đạo. Chị chủ quán du học ở Đức về, tiếng Đức chỉ biết đôi câu nhưng tiếng anh lại nói rất thạo. Tôi thường tới đây vào sáng chủ nhật và gọi một tách cappuccino.
Khách  tới Không Quen đều rất đặc biệt. Phần lớn là dân du học. Một ít là dân chuyên ngữ. Số nhỏ còn lại không giỏi tiếng Anh nhưng rất giỏi tiếng Việt. Chúng tôi không biết tên nhau, chỉ gọi nhau theo nick trên diễn đàn như “Mèo Đi Hia, Khoai Lang, Sóc, Hồng Trà….”. Cũng có vài người dùng tên thật, số khác thì không. Chẳng ai lấy đó làm phiền. Trên tường của Không Quen có rất nhiều bản nhạc, những bản dịch lời Việt được in thành xấp dày và ghim trên tường một cách trang trọng. Quán không mở nhạc trừ khi có dịp đặc biệt. Đấy là khi khách của quán hoàn thành một bản dịch, chị chủ quán sẽ chạy bài hát đó bằng chiếc DVD Sony cũ để mọi người cùng nhận xét. Những bản dịch sau khi sửa hoàn hảo sẽ được ghim trên tường của quán để kỉ niệm. Ít ai biết rằng những bản Vietsub trong các MV ca nhạc họ nghe hàng ngày lại ra đời từ quán cà phê nhỏ này.
Người Lạ rất nổi tiếng ở Không Quen. Những bản dịch của anh được chúng tôi truyền nhau xem, tên anh được nhắc đi nhắc lại trong các cuộc thảo luận nhưng Người Lạ vẫn là một ẩn số. Rất ít người đã gặp anh. Tôi cũng chưa từng.
-Người Lạ trông như thế nào hả chị? Tôi ngồi trước quầy pha chế của quán, tay ngoáy đều tách cà phê.
-Cao. Đeo kính. Nói chuyện khá hay.
-Anh ấy có hay tới đây không?
-Thỉnh thoảng. Nhưng cậu ta thường tới vào buổi tối. Ngồi một lát rồi đi. Và chỉ gọi cà phê đen không đường.
-Đắng vậy mà uống nổi ư?
-Uống quen rồi thì còn thấy ngọt hơn cappuccino của em cô nhóc ạ.
-Thế anh ấy làm gì?
-Chị không hỏi nhưng chắc là dân kĩ thuật. Cậu ta sửa giúp chị cái DVD này đấy.
-Anh ấy giỏi quá nhỉ!
Tôi thích Người Lạ. Không phải ngưỡng mộ. Là thích. Thậm chí còn nhiều hơn cả thích. Tôi đã nhận ra cảm giác trái tim mình thổn thức khi lần đầu đọc bản dịch của anh ở Không Quen – bản dịch “My Valentine” của Martina McBride. Với những người yêu thích chuyển ngữ như chúng tôi, mỗi bản dịch đều đại diện cho tâm hồn, lời dịch càng hay chứng tỏ tâm hồn người dịch càng sâu sắc. Vậy nên những rung động đầu tiên của hai trái tim không phải bắt đầu từ ánh mắt, nụ cười hay cái chạm tay mà từ chính những câu chữ giản dị những đầy xúc cảm.
 “Ngay cả khi chẳng cất nên lời
Dẫu chẳng có cách nào diễn đạt
Thì em vẫn nghe thấy tiếng anh.
Dẫu cho nước mắt chẳng thể tuôn rơi
Cảm xúc trong lòng chẳng thể nào bộc bạch
Thì em vẫn cảm nhận được anh
Ngay cả khi mặt trời chẳng buồn chiếu sáng
Thậm chí sự lãng mạn cũng lạc mất vần điệu
Thì con tim em vẫn mãi thuộc về anh
Cho đến tận cuối cuộc đời
Anh là tất cả của em
Tình yêu của em, vị thần của em”
Tôi nhớ có một nhà báo đã viết về “My Valentine” như thế này: “Những 7x, 8x từng viết nhật ký và chép lại lời bài hát trong cuốn sổ tay, trong những trang lưu bút hay lá thư tình mãi không dám gửi giờ đây đã trở thành những bà mẹ bận rộn với hàng tá công việc gia đình và những đứa trẻ, đã xếp lại mối tình thơ năm ấy như những bức ảnh bị lãng quên, có còn nhớ bài ca từng làm trái tim mình thổn thức, từng cảm thấy những lời ca da diết ấy như là viết riêng cho mối tình của chính mình?”. Tôi nghe “My Valentine”  lần đầu trong cuộn băng cassette cũ và yêu bài hát này ngay từ giai điệu đầu tiên. Sau đó tôi dành rất nhiều thời gian để tìm kiếm bản dịch của “My Valentine” trên mạng, trên các tạp chí, các chương trình ca nhạc nhưng không bản dịch nào mang lại cảm xúc trọn vẹn cho đến khi tôi tới Không Quen và nhận thấy những ngón tay mình run rẩy khi đọc bản dịch của Người Lạ.
Sau cuộc trò chuyện với chị chủ quán, tôi chuyển thời gian tới Không Quen sang buổi tối, đổi Cappuccino thành cà phê đen không đường.
-Sao dạo này lại tới đây vào buổi tối thế?
-À…buổi sáng em bận.
-Em cũng bỏ luôn cappuccino rồi à?
-Vì em muốn đồi khẩu vị một chút.
-Thấy thế nào?
-Rất đắng
-Khi nào em thấy vị ngọt thì anh chàng em đợi sẽ tới thôi cô bé.
Lần đầu tôi gặp Người Lạ là vào một buổi chiều mưa. Hôm đó tôi ghé qua Không Quen để đưa chị chủ quán cuốn “Nghệ thuật pha chế cà phê Ý”.
-Chị định trả thù lao cho em thế nào?
-Tặng em anh chàng kia nhé.
-Anh chàng nào cơ?
-Người đang ngồi một mình gần cửa sổ ấy.
-Ai vậy chị?
-Người khiến em đổi từ Cappuccino sang cà phê không đường.
Không Quen ngày mưa khá vắng khách. Cả tầng một chỉ có mình Người Lạ. Anh ngồi nghiêng người về phía cửa sổ nên tôi không nhìn rõ mặt. Áo ca rô kẻ sẫm màu, tay áo xắn lên một cách tùy hứng.
-Em…có thể ngồi đây được không?
-Nếu anh nói “không” thì em sẽ làm thế nào?
-Em sẽ hỏi tới khi anh đồng ý mới thôi.
-Vậy tốt nhất là anh nên nói “ cứ tự nhiên” rồi.
Tôi ngồi đối diện Người Lạ. Cảm giác như đang trong mơ.
-Em cũng thích cà phê không đường à?
-Em mới thích gần đây thôi.
-Người uống cà phê không đường chỉ có 2 kiểu: một là thói quen ngay từ khi bắt đầu uống cà phê, hai là bị kích thích đặc biệt.
-Chắc em thuộc loại 2. Bị tình yêu kích thích.
-Anh thì bị cái lười kích thích. Người Lạ bật cười.
-Sao lạ vậy?
-Hồi du học ở Mỹ, anh thường uống cà phê Trung Nguyên. Có lần hết đường mà siêu thị lại xa nên thử uống cà phê không đường xem sao. Lâu dần thành quen. Quen thành nghiện. Cuối cùng không bỏ được.
-Thế anh làm subtitle là do cái gì kích thích?
-Do nhớ tiếng Việt. Cả ngày chỉ nói tiếng Anh nên anh rất thèm nhìn thấy tiếng Việt, nghe ai đó nói tiếng Việt. Nên anh làm Vietsub các bài hát tiếng anh cho bọn bạn để khi nào cùng bọn nó nghe nhạc thì cũng thấy tiếng Việt chạy trên màn hình.
-Anh rất thông minh!
Người Lạ im lặng, gõ nhẹ tách cà phê. Một lúc sau anh mới tiếp tục câu chuyện.
-Em biết anh đúng không?
-Anh rất nổi tiếng ở đây.
-Vì những bản dịch…
-Và hành tung bí ẩn nữa. Tôi bổ sung.
-Em thú vị thật đấy.
-Thực ra em rất….thích anh.
Người Lạ hơi giật mình rồi ngay lập tức nở nụ cười.
-Tỏ tình trong lần gặp đầu tiên không phổ biến lắm đâu.
-Em nghiêm túc mà.
Lần này Người Lạ không cười nữa. Anh nhìn thẳng vào mắt tôi. Cái nhìn xoáy sâu và sắc bén.
-Em thích anh hay thích các bản dịch của anh?
-Em thích anh.
-Em không biết gì về anh mà lại nói thích anh sao?
-Em…
Sau hôm đó tôi không gặp lại Người Lạ. Chị chủ quán nói rất lâu rồi anh không tới đây.
-Chị có thể hỏi giúp em anh ấy đang làm việc ở đâu không?
-Em định tới công ty người ta bắt người à?
-Em chỉ muốn gặp lại anh ấy thôi.
-Một ngày nào đó em sẽ gặp lại cậu ta ở Không Quen.
-Nhưng em rất nhớ anh ấy. Em nhớ anh ấy phát điên lên.
Lần thứ hai gặp lại Người Lạ là ở cửa thang máy công ty. Tôi và anh, một người đứng trong, một người ngoài cửa.
-Đã lâu không gặp.
-Sao em lại ở đây? Người Lạ rất ngạc nhiên khi thấy tôi trước cửa thang máy.
-Anh không thấy em mặc đồng phục của công ty sao?
-Em làm việc ở đây à?
-Chính xác là từ hôm nay. Tổ dự án do anh phụ trách, thưa trưởng nhóm.
Từ hôm đó, tôi bắt đầu chủ động bước vào thế giới của Người Lạ. Tôi kiên nhẫn làm việc cạnh anh hai năm, học tất cả các thói quen của anh, uống cà phê đen không đường, nghe bản nhạc anh thường nghe, học nấu các món ăn anh thích…Tôi tin một ngày nào đó trái tim anh sẽ rung động vì tình cảm chân thành này.
Sinh nhật anh, tôi tự tay làm một chiếc gato vị cà phê, cẩn thận viết dòng chữ “My Valentine” trên lớp kem bơ mềm mại. Tôi hẹn Người Lạ ở Không Quen.
-Anh không xứng với hai chữ này đâu.
-Em thấy anh xứng là được. Tôi đặt phần bánh ngọt trước mặt anh. Em phải học rất lâu mới làm được chiếc bánh này. Anh sẽ vì em mà nếm thử một chút chứ?
-Dù anh có ăn hết chiếc bánh này, anh cũng không thể trở thành “My Valentine” của em.
-Anh chưa bao giờ thử làm sao biết không được?
-Anh biết. Dù em có cố gắng bao nhiêu cũng vô tích thôi. Vì anh không thích phụ nữ.
Tôi dừng câu chuyện,  bước về phía bếp pha thêm cho mình một tách cà phê. Mèo rõ ràng bị sốc vì những gì con bé vừa nghe được.
-Sau đó thế nào?
-Chẳng thế nào cả!
-Chị đã vì anh ta làm nhiều việc như vậy mà lại quyết định từ bỏ ư?
-Thì chị đâu thể thay đổi giới tính của anh ấy. Nói cho cùng chúng ta vẫn là nô lệ của sinh học. Một thời gian sau anh ấy sang Mỹ. Có lẽ giờ này đã có bạn trai rồi.
-Chị…có buồn không?
-Có. Lúc đó chị bị trầm cảm một thời gian dài, cứ một tháng lại say đôi ba lần. Nhưng rồi mọi chuyện cũng qua. Chẳng phải chị đã có thể kể cho em nghe chuyện về anh ấy rồi ư?
-Vâng.
-Mèo này, sao em cãi nhau với người yêu?
-Em phát hiện anh ta vẫn còn quan tâm tới mối tình đầu.
-Em nghe câu này chưa “ Mỗi chàng trai đều có một cô gái mà bạn không thể đụng chạm vào. Cô ấy tên là mối tình đầu”. Nhưng cô ấy chỉ là quá khứ thôi. Em mới là hiện tại.
-Chị nghĩ em nên làm lành với anh ấy à?
-Ừ. Đâu phải ai cũng có thể ở bên mối tình đầu của mình chứ! Quan trọng là cả hai đứa vẫn yêu nhau.
Mèo vẫn ngồi im trên sofa. Trong không gian tĩnh lặng chỉ có tiếng rè rè của máy xay. Khi hương cà phê đã thấm trọn cả căn phòng, tôi nghe tiếng bước chân rất khẽ.
-Chị để dành cà phê cho hai đứa nhé.
-Vâng.
Mèo đi rồi tôi lười biếng dựa người bên kệ bếp. Đồng hồ trong phòng khách vừa đổ chín hồi dài. Tôi khẽ mỉm cười bỏ thêm một nắm cà phê nhỏ vào máy xay. Chỗ hạt này vừa cho bốn người.
Cùng lúc đó điện thoại trong túi cũng ngân nga hát những giai điệu đầu tiên. Trên màn hình nhấp nháy, My Valentine đang gọi tới.

Truyện Ngắn Tình Yêu-Dương cầm cô đơn – Hoa Dã Quỳ

Đông bước đi lặng lẽ trên con đường vắng nồng nàn hương hoa sữa của đêm thu Hà Nội. Màn đêm tĩnh lặng, những ồn ào tất bật thường ngày của khu phố nhỏ dường như cũng đã ngủ say ở một chốn bình yên nào đó. Ánh đèn đường chiếu xuống bóng anh đổ dài trên mặt đất, cô đơn và mệt mỏi.
Chẳng hiểu sao hôm nay Đông cảm thấy mình trở nên yếu đuối lạ. Anh không muốn về nhà, anh ghét cái cảm giác khi phải ngồi ăn cơm một mình trong căn phòng trọ nhỏ bé lụp xụp lúc nào cũng phảng phất mùi ẩm mốc dù ngày nào anh cũng dọn dẹp rất gọn gàng. Đông tặc lưỡi nghĩ đến tài sản duy nhất của mình đang nằm trong tiệm sửa xe mà thấy đau đầu. Không có nó, anh chẳng biết lấy gì để kiếm cơm. Đêm nay đang trên đường đi chở khách thì anh gặp tai nạn, chiếc xe đang chạy đột nhiên lảo đảo rồi ngã nhào ra mặt đất, cũng may là mạng anh lớn nên vẫn còn giữ lại được, chỉ tội nghiệp cho chiếc xe không biết ngày mai có sửa kịp để anh còn đi làm hay không.
Lê đôi chân mệt mỏi trên đường, đột nhiên có tiếng dương cầm ở đâu đó phát ra khiến anh chùng bước. Đông dáo dác nhìn quanh để xem thứ âm thanh quen thuộc của bài hát “Đêm nằm mơ phố”kia phát ra ở nơi nào, và trong khoảnh khắc anh nhìn thấy bóng một cô gái đang ngồi đánh đàn trên khung cửa sổ tầng ba của ngôi nhà đối diện.Giữa không gian yên tĩnh, tiếng đàn của cô thánh thót và ngọt ngào gợi lại trong anh những năm tháng tuổi thơ khi mẹ anh còn sống. Ngày đó, vào những đêm trời trở gió, mẹ thường ôm anh vào lòng và cất lên những lời hát tha thiết và đượm buồn như vậy.
Đông dựa người vào một gốc cây bên đường, mắt anh hướng về nơi cô gái đang ngồi, mái tóc dài của cô in lên rèm cửa sổ khẽ lay động, có nét gì đó rất dịu dàng và đằm thắm, tiếng đàn kia như đang ru anh vào cõi mộng.
Trong căn phòng ở tầng ba ngôi nhà.
Đan nhắm mắt và thả hồn theo từng phím đàn, đôi môi cô mấp máy theo điệu nhạc của bản tình ca.
“Đêm đêm nằm mơ phố, trăng rơi nhòa trên mái
Đi qua hoàng hôn ghé thăm nhà.
Anh như là sương khói, mong manh về trên phố, đâu hay một hôm gió mùa thu”.
Mỗi lần cất lên lời hát này, Đan luôn cảm thấy một nỗi buồn man mác thấm đẫm vào tim  để rồi trong giây phút nghẹn ngào cô cứ để mặc cho những giọt nước mắt khẽ rơi. Có lẽ giờ này phố đã vắng, chỉ có ánh đèn phát ra từ những ô cửa sổ vuông vuông tựa như những đôi mắt sáng của màn đêm. Đan thèm lắm cái cảm giác khi được bước đitrong màn sương mờ ảo, nghe tiếng lá kêu sột soạt dưới chân và mùi hương hoa sữa ngọt ngào bay theo gió.Nhưng Đan biết cái cảm giác thân quen ấy sẽ chẳng bao giờ trở lại.
Cửa phòng bật mở, một người phụ nữ trạc năm mươi tuổi bước vào và nhìn Đan ái ngại:
“Khuya lắm rồi, cô Đan nên đi ngủ thôi.”
Bàn tay đan dừng lại trên phím đàn. Cô trả lời mà không quay đầu lại:
“Vú ngủ trước đi, cứ để mặc con.”
“Nhưng cô đã đàn như vậy từ chiều đến giờ rồi, ngồi lâu không tốt cho sức khỏe đâu, với lại…”
“Làm ơn đừng nói nữa! Vú đi đi.”
Đan hét lên thật to rồi gục đầu trên bàn phím khóc nấc.Bà vú sợ hãi chạy ra khỏi phòng.
Ngoài kia, dưới gốc cây hoa sữa, Đông thoáng giật mình khi tiếng đàn đột nhiên ngưng bặt rồi thình lình vang lên môt âm thanh hỗn loạn. Đèn tắt và bóng cô gái biến mất trên rèm cửa sổ. Đông thở dài rồi chậm rãi bước đi trên con đường vắng trở về nhà.
Buổi sáng, bầu trời cao và trong, những đám mây trắng bồng bềnh trôi trên nền trời xanh thẳm. Nắng óng ánh và mượt mà như những sợi tơ, đường phố trải vàng lao xao lá rụng. Đông vẫn tiếp tục với công việc thường ngày, hi vọng hôm nay có nhiều khách để bù lại cho tiền sửa xe. Cái nghề xe ôm kể ra cũng lạ, nhiều khi hai ba khách lần lượt kéo tới cùng lúc, nhiều khi ngồi cả ngày cũng chả thấy bóng ma nào, thỉnh thoảng có một người thì cả hội xe ôm chạy lại giành giật, cãi vã rồi đánh nhau tóe khói để cướp khách. Người ta bảo muốn làm cái nghề này thì phải nhanh, lỳ và liều chính là vì vậy. Bình thường Đông không tham gia vào những chuyện lộn xộn như thế, anh chỉ chở khách vào buổi tối và chủ yếu là những cô gái làm ở quán ba, chỉ khi nào ban ngày không đi học thì anh mới chạy tớibến xe, trường học hoặc cổng bệnh viện đứng chờ.
Cả ngày trời Đông chỉ chở được có hai lượt khách, trong đó lại có một bà cụ lạc đường nên anh giúp không công.Đông mua ổ bánh mì để lấp cái bụng rỗng rồi lôi sách vở ra ngồi học dưới ánh điện đường trong công viên. Mười một giờ đêm anh đánh xe tới quán ba chở Nga, cô ấy là khách quen từ hồi anh mới vào nghề. Nga bước ra khỏi quán trong bộ váy ngắn củn cớn và nồng nặc mùi rượu. Cô mỉm cười với Đông:
“Hôm nay tôi uống hơi nhiều một chút.Không sao chứ?”
“Không sao, tôi quen rồi. Cô ngồi cho chắc vào.”Đông đưa nón bảo hiểm cho cô ta rồi lên tiếng nhắc nhở.
“Anh ăn tối chưa? Hay chúng ta kiếm gì đó ăn đi, tôi trả tiền.”
“Tôi ăn rồi, lát nữa tôi còn có việc.”
“Việc gì, lại đi chở con nào giống tôi hả?”
Đông không trả lời, anh im lặng lái xe hết quãng đường còn lại.
Cái việc mà Đông nói chính là đứng dưới gốc cây hoa sữa để nhìn lên cửa sổ nơi Đan đánh đàn.
Đêm nay cũng giống như đêm qua, tiếng đàn cô vẫn cất lên giai điệu quen thuộc của bài  “Đêm nằm mơ phố”. Nhìn bóng cô in trên tấm rèm cửa, Đông có cảm giác như cô gái đó cũng có tâm trạng giống mình, cô đơn và lạc lõng. Có lẽ cô ấy từng có một khoảng thời gian tăm tối trong đời nên tiếng đàn của cô mới bi thương đến vậy.Nhưng cũng chính những giai điệu ấy lại làm cho tâm trạng mệt mỏi của Đông như được xoa dịu và vỗ về. Sương rơi mỗi lúc một dày, khung cảnh xung quanh trở nên mờ ảo, đôi vai Đông ướt đẫm nhưng anh vẫn nhắm mắt và mơ màng theo từng nốt nhạc trầm bổng du dương, đến nỗi tiếng đàn đã ngưng và Đan đã vén tấm rèm cửa nhìn về phía anh mà Đông vẫn không hề hay biết.
Trong phòng, Đan lặng lẽ nhìn xuống gốc cây hoa sữa, cô chỉ định quan sát một chút phong cảnh của buổi đêm nhưng không ngờ lại thấy một chàng trai đang đứng bất động và hướng mắt về phía cửa sổ nơi cô đang ngồi. Bóng dáng cao gầy của anh ẩn hiện trong màn sương đẹp tựa trong tranh khiến Đan có chút ngẩn ngơ. Cô đột ngột cất tiếng gọi:
“Vú ơi!”
“Có chuyện gì vậy cô Đan?”Bà vú hớt hải chạy vào phòng.
“Vú nhìn xem có phải là ai đó đang đứng ở dưới kia không?”
Bà vú đi đến bên Đan rồi nhìn xuống.
“Phải rồi, hình như là một chàng trai. Cậu ấy đang nhìn về phía chúng ta.”
“Anh ấy là ai vậy nhỉ?”
Bà vú nhìn đôi mắt mơ màng của Đan rồi chép miệng:
“Chắc là người qua đường nghe tiếng đàn của cô nên dừng lại thưởng thức đó mà.”
“Nhưng con có cảm giác anh ấy đứng như vậy rất lâu rồi.”
“Ừ, cô Đan coi ngủ sớm đi, muộn rồi đấy!Mai chúng ta còn đến bệnh viện nữa.”
“Được rồi, vú ngủ trước đi. Con nhìn lát nữa rồi ngủ sau.”
Bà vú lắc đầu rồi đi ra khỏi phòng.
Ngoài đường, một cơn gió lạnh khẽ lướt qua khiến Đông giật mình, lúc này anh mới phát hiện cô gái kia đã vén rèm cửa và nhìn về phía anh tự bao giờ. Nhưng vì ở xa nên anh không thể thấy rõ được gương mặt của cô ngoài mái tóc dài khẽ lay động trong gió.Một thứ cảm xúc mơ hồ và lạ lẫm dội vào lòng Đông.Tim anh đập nhanh trong lồng ngực, Đông vội vàng nổ máy và chạy đi vì ngượng.
Những ngày sau đó, đêm nào Đông cũng đứng nhìn Đan qua tấm rèm cửa sổ và nghe tiếng đàn của cô.Cũng là bài hát đó nhưng Đông nghe mãi không biết chán, thậm chí anh còn cảm thấy như mình đang bị nghiện. Có đêm về trễ quá mười hai giờ, anh vẫn dừng lại dưới gốc cây hoa sữa như một thói quen, cứ tưởng rằng cô đã tắt đèn đi ngủ nhưng  không ngờ cô vẫn còn thức và đánh đàn cho anh nghe. Đông cảm tưởng như cô ấy đang đợi mình và anh khẽ sung sướng mỉm cười trong niềm vui nhỏ bé ấy.
Còn Đan, từ ngày Đông xuất hiện và đứng dưới gốc cây đó nhìn cô, Đan cảm thấy cuộc sống của mình có thêm chút ý nghĩa và tiếng đàn của cô cũng không còn cô đơn trong màn đêm tĩnh mịch vì ít ra nó cũng có người để chia sẻ những nỗi niềm riêng tư. Đan rất muốn được gặp gỡ và nói chuyện với người con trai đó nhưng cô không đủ dũng cảm để đối mặt với anh khi nghĩ đến hoàn cảnh đáng thương của mình. Làm sao anh có thể chấp nhận được khi biết người con gái đánh đàn hằng đêm cho mình nghe lại có một đôi chân không lành lặn. Có khi nào anh sẽ hoảng hốt và bỏ chạy khi nhìn thấy cô ngồi trên chiếc xe lăn với đôi chân trông chẳng khác nào hai que củi.Ý nghĩ đó khiến Đan giật mình sợ hãi. Chi bằng cứ để anh nghĩ mình là một cô gái xinh đẹp và đánh đàn hay chẳng phải tốt hơn sao.
Hai năm trước, Đan và bố mẹ bị tai nạn ôtô trên đường về thăm quê ngoại. Tai nạn thảm khốc ấy đã cướp mất hai người thân yêu nhất của cô, còn bản thân Đan thì phải ngồi xe lăn suốt phần đời còn lại. Hồi đó, Đan gần như trở nên điên loạn và phải điều trị tâm lý trong một thời gian dài. Kể từ đó, cuộc sống của cô chỉ có mỗi cây dương cầm làm bạn, hằng đêm cô đều thả hồn mình theo những phím đàn để quên đi nỗi đau khổ và cô đơn.
Trong suốt hai năm qua, chưa bao giờ Đan ao ước mình có được một đôi chân bình thường như bao người khác hơn bây giờ. Cô chỉ muốn một lần được chạy thật nhanh trên đôi chân của mình để đến bên cạnh người con trai đó, vậy thôi.
Hôm nay Đông có một quyết định khá liều lĩnh.Anh muốn đến nhà để gặp Đan. Buổi sáng ở trên lớp anh cứ ngồi nghĩ ngợi mãi, muốn làm quen với cô mà không biết làm cách nào. Có khách sáo quá không nếu anh nói rằng mình chỉ muốn cảm ơn tiếng đàn của cô và hi vọng chúng ta có thể làm bạn.Hay cứ nói thật rằng anh đã yêu tiếng đàn của em mất rồi…và yêu luôn chủ nhân của nó nữa mặt dù bây giờ anh mới biết mặt em.Bao nhiêu ý nghĩ cứ lởn vởn trong đầu nhưng Đông vẫn chưa chọn được cách làm quen nào cho hợp lý.Thôi thì cứ làm liều vậy.
Buổi chiều Đông ra tiệm mua một bó hoa hồng và lái xe đến nhà Đan. Đây là lần đầu tiên anh đến đây vào ban ngày. Cơn gió chiều của mùa thu làm rơi rụng những chiếc lá vàng trên đường phố, hương hoa sữa phảng phất trong không khí làm êm dịu lòng người. Đông dừng xe và ngó nghiêng nhìn vào bên trong cánh cổng nhà màu trắng để rồi bất chợt thấy cô đang ngồi trong vườn, trên tay cô đang cầm một cuốn sách, mái tóc dài đen nhánh khẽ che lấy khuôn mặt hơi nghiêng của cô dưới ánh nắng chiều dần nhạt khiến Đông ngẩn người. Nhưng khi thấy cô đang di chuyển trên một chiếc xe lăn thì anh dường như chết sững.Dù có trí tưởng tượng phong phú đến cỡ nào thì Đông cũng không nghĩ rằng cô ấy là một người khuyết tật. Đột nhiên bánh xe của cô bị cuốn vào mớ dây leo dưới đất, Đan cố đẩy đi nhưng bánh xe vẫn đứng im một cách lỳ lợm.Giây phút đó Đông muốn chạy vào thật nhanh để giúp cô nhưng lí trí đã níu giữ anh lại.Họ không thể gặp nhau trong hoàn cảnh như vậy được, nhất định cô sẽ cảm thấy mặc cảm và xấu hổ với anh.Anh cần phải tìm cách nào đó để khiến cô không phải bất ngờ.
Đan lấy cuốn sách đập mạnh vào hai chân của mình như để trút giận, cô gào thét và ôm đầu khóc toáng lên khiến bà vú trong nhà hớt hải chạy ra.
“Cô Đan à, đừng khóc nữa. Có tôi đây rồi!”
“Vú à, có phải là con rất vô dụng không? Con không muốn sống như thế này nữa, con thật sự không muốn sống nữa. Huhu…”
Bà vú ôm Đan vào lòng và vuốt nhẹ vào lưng cô như đang dỗ dành một đứa trẻ.Đông đứng ngoài cổng chứng kiến mọi việc mà cõi lòng anh tê dại đi vì đau xót.
……
Đêm nay Đông vẫn đứng chờ để đón Nga như mọi hôm, nhưng Nga không ra khỏi quán ba một mình mà theo sau cô còn có mấy gã đàn ông cứ níu níu kéo kéo. Đông chau mày nhìn về phía bọn họ với vẻ mặt không hài lòng.Rồi bất chợt anh thấy mấy gã đó nắm tóc Nga và tát vào mặt cô. Đông đỗ xe lại rồi chạy tới trước cửa quán.
“Các người dừng tay lại!”
“Ồ, thằng con trai vắt mũi chưa sạch này là người tình của em đấy à?” Một trong hai gã bóp lấy mặt Nga rồi cười to.
Nga nhìn Đông rồi hét lên:
“Anh đi đi, chuyện của tôi không nên can dự vào.”
“Còn muốn bảo vệ người tình nữa cơ đấy! Này chú em, muốn cứu cô ta ko? Thử thể hiện chút bản lĩnh xem nào.”
Nói rồi mấy gã còn lại xông vào Đông như hổ đói bắt mồi. Ban đầu Đông còn né và đánh trả được vài cú nhưng cuối cùng cũng đành nằm bẹp dưới mặt đường chịu trận. Mấy gã đó trút xong cơn điên thì kéo nhau bỏ đi. Nga vội chạy lại đỡ Đông:
“Anh không sao chứ?”
“Không sao, vẫn còn đi được.”
“Xin lỗi.”
Đông đưa tay quệt máu trên khóe miệng rồi nhìn Nga:
“Tốt nhất là cô nên bỏ nghề và làm lại cuộc đời. Đêm nay cô bắt xe khác về đi, tôi không chở được.”
Đông băng qua đường và lái xe đi. Nga đứng nhìn theo anh với đôi mắt ngấn lệ: “Nếu tôi bỏ nghề và làm lại cuộc đời, liệu anh có chấp nhận tôi không?”
Đan sốt ruột kéo rèm cửa sổ nhìn xuống cả chục lần mà không thấy Đông đâu. Gần một giờ sáng, đèn đường đã tắt, ánh trăng chiếu xuống hàng cây hoa sữa tạo thành những cái bóng đổ dài sẫm màu trên mặt đất, hương hoa sữa nồng nàn tan trong không khí. Đan quyết định kéo tấm rèm lần cuối cùng và cô vui mừng nhìn thấy anh đang đứng đó, bàn tay anh giơ trên không trung và làm một kí hiệu gì đó nhưng Đan không nhìn rõ. Cô ước gì lúc này mình có thể chạy xuống thật nhanh và đến bên cạnh anh.Nhưng hai chân của cô…Đan bật khóc và kéo rèm cửa sổ lại.
Đông ngồi bệt xuống gốc cây mà nghe toàn thân ê ẩm.Tiếng đàn lại cất lên nhưng sao anh thấy buồn và đau thương quá đỗi.
“Đâu hay mùa thu gió, đêm qua mặc thêm áo, tay em lạnh mùa đông ngoài phố.
Đêm xin bình yên nhé, con đường vàng ánh trăng, đèn dầu khuya quán quen chờ sáng…”
Đông thật sự không biết phải làm gì với người con gái bên trong tấm rèm cửa kia. Anh yêu cô mặc dù cả hai vẫn chưa biết tên nhau và chưa một lần nói chuyện, và dẫu cho cô có là một người khuyết tật thì anh vẫn yêu cô, nhưng anh lại sợ sẽ khiến cô cảm thấy mặc cảm và xấu hổ bởi chính tình yêu của mình. Lẽ nào anh và cô chỉ có thể ngắm nhìn nhau từ xa như thế, chỉ muốn một lần được vuốt mái tóc dài của cô thôi mà anh cũng không thể nào chạm được.
Đối diện nhau nhưng sao lại cách xa muôn trùng.
Đông nhắm mắt lại để cho những giọt nước nóng hổi chảy dài xuống má.
“Vú à, con muốn gặp anh ấy.”
Bà vú ngạc nhiên nhìn Đan:
“Cô muốn gặp ai cơ?”
“Cái người hàng đêm vẫn nghe con đánh đàn ấy. Đêm nay vú có thể dẫn anh ấy vào nhà được không?”
“Hóa ra cái cậu đó đêm nào cũng đứng đó nghe cô đàn à?”
“Vâng ạ! Vú giúp con nhé?”
Bà vú bối rối nhìn vào hai chân Đan:
“Nếu gặp rồi, cô sẽ không sao chứ?”
Đan gật đầu với vẻ kiên định:
“Con đã chuẩn bị tinh thần rồi. Con chỉ muốn một lần được nói chuyện với anh ấy thôi.”
……
Đèn trong phòng vẫn sáng nhưng Đông không thấy bóng dáng thân quen của người con gái kia đâu. Có một nỗi lo lắng mơ hồ dần xâm chiếm lấy tâm trí của anh.Có lẽ nào hôm nay cô bị ốm?
Cánh cổng màu trắng kia bật mở, Đông nhìn thấy một người phụ nữ bước ra và tiến về phía anh:
“Cậu có phải là người vẫn đứng đây hàng đêm không?”
“Vâng ạ, nhưng bác là…” Đông ngập ngừng.
“Có lẽ hơi bất ngờ nhưng cô ấy muốn gặp cậu.Cậu vào nhà cùng tôi được chứ?”
Đông cảm giác tim mình muốn bật tung ra khỏi lồng ngực. Nỗi xúc động xen lẫn niềm hạnh phúc khiến anh chao đảo. Cuối cùng cô ấy cũng dũng cảm gặp mặt anh rồi.Đông bước chân vào nhà mà cứ ngỡ như mình đang giẫm trên mây, người cứ lâng lâng bay bổng.
Bà vú dẫn anh lên căn phòng mà hằng đêm anh vẫn nhìn nó qua khung cửa sổ. Cô ấy ngồi đó, trên chiếc xe lăn, mái tóc dài buông xuống bờ vai ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn. Đôi mắt to tròn long lanh nước nhìn thẳng vào anh, đôi môi cô mím chặt như đang kìm nén tiếng nấc. Đông nở nụ cười và bước đến cạnh cô:
“Chào em, anh là Đông.Chúng ta làm quen với nhau nhé?Anh có thể biết tên em được không?”
Đan bật cười mà nước mắt tuôn như mưa:
“Đan đã đợi anh rất lâu rồi, Đông ạ!”
Thành phố Hồ Chí Minh ngày 28 tháng 11 năm 2014
Hoa Dã Quỳ

Truyện Ngắn Tình Yêu Hay Nhất-Hẹn mưa ngày mưa

Ngày đông. Trời mưa. Tớ gặp cậu.
Đông đến, mang theo từng đợt gió mùa càn quét thành phố. Cái rét lạnh se sắt siết chặt lấy người đi đường. Không khí ẩm thấp, mọi vật xơ xác, tiêu điều.
Tôi ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa. Từng giọt mưa trong suốt nối đuôi nhau thành một vệt dài, long lanh dưới ánh đèn của thành phố. Trong màn mưa, thành phố buồn thật! Mải mê theo những giọt nước lạnh giá, tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông kết thúc lớp học. Một vài người bạn chào nhau rồi ra về, tôi sắp xếp lại sách vở cho vào cặp, cắm headphone vào chiếc máy nghe nhạc.
Giai điệu trầm lắng của piano vang lên dìu dịu trong đầu thay vì cái ồn ào của cơn mưa ngoài kia.
Dưới hiên, người người vội vã kéo nhau ra về, ai cũng suýt xoa vì cái lạnh, chỉ muốn về nhà ủ mình trong chăn ấm cùng một ly sữa nóng. Tôi chần chừ không muốn mở ô, cảm nhận gió lướt qua da thịt, vài giọt nước mưa vô tình đáp thẳng vào mặt mang theo chút gì đó lành lạnh, ươn ướt.
Một cái đập nhẹ khiến tôi giật mình quay về đằng sau.
– Cậu gì ấy ơi, cho tớ về chung với nhé! Hôm nay tớ quên mang theo ô rồi!
Một cậu con trai lạ hoắc gãi đầu nhìn tôi cười. Đầu tóc ướt nhẹp bết vào trán, mặt mày dính nước, mũi không biết vì lạnh hay sao mà đỏ ửng, mắt cong cong ý cười. Chả biết đội mưa thế nào mà ra thành dạng này? Tôi lúng túng cả tay chân trong khi cậu ta cứ nhoẻn miệng cười.
Tôi lóng ngóng rút ra từ trong cặp một tờ giấy mềm, chìa ra trước mặt cậu. Trông bộ dạng cậu ta lúc này chả khác gì một chú tuần lộc kéo xe ông già Noel trong một đêm mưa tầm tã.
– Hì, cảm ơn! Tớ chạy từ cổng trước sang đây nên bị mắc mưa tí xíu. – Lại cười.
– Nhà cậu đường này sao? – Trong lúc đợi cậu ta lau khô mặt mũi, tôi cố tình bắt chuyện để phá vỡ sự ngượng ngịu của hai người vừa mới gặp.
– Cậu cũng thế?
– Ừ, mỗi tối học xong tớ đều theo đường này về nhà.
– Ơ, như thế nào mà có một cô gái xinh thế này sống gần nhà mà tớ không biết được nhỉ?!
Tôi bật cười trước câu nói đùa cùng với biểu hiện trên gương mặt cậu.
– Thì giờ biết rồi đấy thôi!
Cảm giác bất ngờ, ngại ngùng ban đầu được xóa bỏ bởi những câu nói đùa hài hước của cậu. Cả hai bước cùng nhau qua những con phố, giẫm lên những con đường mưa, và đội cả một trời mưa trên đầu.
– Cậu nghe gì đấy? Nói chuyện với tớ mà cũng chả chịu bỏ ra.
– Xin lỗi, thói quen thôi!
Tôi cười, định giơ tay lên lấy tai nghe xuống thì một bàn tay khác đã nhanh hơn rút nó ra khỏi tai tôi. Một cái gì đấy chạm nhẹ qua má, lành lạnh nhưng lại khiến tim tôi run lên.
– Để xem cậu nghe cái gì!
Cậu chầm chậm rút một bên tai nghe đeo vào tai, một thoáng bất ngờ xuất hiện trên mặt.
– Là Kiss the rain của Yiruma, cậu cũng lãng mạn thật!
Tôi cười phì.
– Có sao đâu, lãng mạn cũng là một gia vị của cuộc sống mà!
– Hưm, nhưng những lúc thế này thì nên làm thế này!
Chưa kịp để tôi tiêu hóa hết câu nói, một khuôn mặt che khuất tầm mắt. Tôi đứng sựng người, hai mắt mở to bất ngờ đối nghịch cặp mắt biết cười kia. Hơi thở nong nóng vờn trước mặt, đánh vào cánh mũi.
– Này, cậu làm gì vậy hả?
Tôi bước lùi về đằng sau, mặt bỗng chốc đỏ bừng như trái cà chua chín. Tim bắt đầu nhảy múa trong lồng ngực, không… không ổn rồi! Tôi chưa bao giờ tiếp xúc gần như vậy với một tên con trai, hơn nữa còn là một tên vừa mới gặp.
Cậu ta phì cười, tay nhéo má tôi.
– Sao cậu hay đỏ mặt vậy nhỉ? Tớ chỉ muốn lấy tai nghe giúp cậu thôi mà. Cậu là lần đầu tiên tiếp xúc với con trai gần đến vậy sao?
– Không, không có! Này, bỏ ra! Ai cho cậu cái quyền bẹo má tớ.
Mấy tên con trai khác phải đứng cách tôi 1m là ít, thế mà cậu ta có thể tự nhiên như vậy. Mới lần đầu gặp mà cứ như thân với tôi lắm.
– Tại vì cậu trông rất đáng yêu, mặt cậu bây giờ thế này này! – Cậu ta phồng má lên, cái mũi đỏ hếch lên cao, hai mắt làm bộ nhíu lại.
– Thế mà đáng yêu á?! Trông nó xấu xí chết đi được.
Tôi giả vờ nhăn mặt nhưng lại bật cười trước kiểu phồng man trợn má có một không hai kia. Cậu ta thấy tôi cười cũng toét miệng cuồ theo.
Tôi với cậu bạn mới tiếp tục hành trình về nhà. Mưa không biết ngưng khi nào, ô trắng cũng nằm gọn trong túi xách, headphone gỡ từ lúc nào. Nhưng hình như tôi quên mất một điều…
Tiếng piano vẫn vang vọng đâu đây, chưa kết thúc.
Tớ gọi cậu là Mưa nhé!


Tôi không biết gì về cậu bạn mới quen, cả tên, lớp, địa chỉ nhà,… Cứ mỗi lần tôi về đến nhà là cậu ta lại chạy mất hút, tôi hỏi thì không trả lời, chỉ bảo một ngày nào đấy tôi sẽ biết. Nhưng là ngày nào thì có trời mới biết!
Vì không biết tên nên tôi sẽ gọi cậu ấy là Mưa. Bởi vì cậu ta chỉ đến vào những ngày có Mưa, nghe có vẻ giống mấy câu chuyện tình lãng mạn trong tiểu thuyết nhỉ.
Mưa đến và đi bất chợt như những cơn mưa mùa đông vậy. Nhưng Mưa không lạnh, ngược lại có cái gì đó rất ấm áp. Mưa có khiếu hài hước và thích bày trò chọc phá tôi suốt quãng đường đi về. Đôi lúc, Mưa trầm giọng kéo tôi vào những câu chuyện không đầu không cuối của cậu ấy. Tôi không nhớ lắm, chỉ nhớ có một giọng nói trầm trầm ấm áp theo mình về tận nhà.
Mưa khiến tôi yêu hơn những ngày mưa, khiến tôi thích thú bì bõm lội nước, khiến tôi đôi khi mong chờ cơn mưa kéo đến, khiến tôi cảm thấy ấm áp khi đi chung ô nhỏ với ai đó. Mưa như mặt trời nhỏ kéo nắng về xóa tan cái lạnh mùa đông.
Tôi muốn biết nhiều hơn về Mưa, tôi muốn gọi cậu ấy bằng tên thật chứ không phải bằng cái biệt danh tôi tự đặt. Nếu mãi trời không có mưa thì cậu ấy sẽ không xuất hiện trước mặt tôi nữa sao? Tôi không thích, cực kì ghét điều đó. Tôi không muốn cậu ấy giống mưa, đến bất chợt rồi cũng đi không báo trước. Tôi đã từng nghĩ, nếu ngày nào cũng là mùa đông, nếu ngày nào cũng có mưa thì tốt biết mấy. Như vậy tôi có thể gặp được Mưa, có thể cùng cậu ấy về nhà, có thể nghe cậu ấy nói, thấy cậu ấy cười.
Có phải, Mưa đã xuất hiện trong tim tôi với một vị trí khác, không phải một người bạn?
– Có phải một ngày nào đấy cậu cũng biến mất như những giọt nước này không?
Tôi đứng trước mặt Mưa, lưng có cảm giác lành lạnh do nước mưa tạt vào.
– Cậu đứng vào đây rồi nói, đừng để bị ướt! – Mưa vươn tay ra định kéo tôi đứng sát vào trong ô.
– Không thích, cậu trả lời đi! – Tôi bướng bỉnh bặm môi. Mưa càng đưa ô về phía tôi, tôi càng lùi lại.
– Đồ hâm, nếu cậu ốm tớ không chịu trách nhiệm đâu đấy!
– Không cần cậu quan tâm!
Mưa có gì phải che giấu về thân thế cậu ấy chứ, nói với tôi rồi cậu ấy sẽ chết sao. Cậu ấy là con Mafia, con Tổng thống hay sao mà không chịu nói. Mưa biết mọi thứ về tôi mà tôi chẳng biết xíu xìu xiu gì về cậu ấy, như vậy là quá bất công! Mưa tiến, tôi lùi, Mưa tiến, tôi lùi được một đoạn thì chân tôi giẫm phải cục đá. Tôi loạng choạng ngã xuống mặt đường ẩm ướt và kết quả là tôi bị trật mắt cá chân. Tôi bướng làm mặt lạnh, thà ngồi im đó cũng không chịu sự giúp đỡ của Mưa.
Mưa ngồi xuống trước mặt tôi, giọng trở nên cáu gắt.
– Đồ ngốc, cậu bướng vừa thôi chứ! Bị trật chân rồi này.
– Kệ tớ, không liên quan đến cậu!
Tôi ngoảnh mặt làm ngơ. Mưa lắc đầu nhìn vẻ mặt phụng phịu của tôi rồi quay qua xem xét cái chân. Tôi len lén nhìn sang Mưa, mặt mày nhíu lại đầy khó chịu nhưng trong mắt lại rất lo lắng, lưng áo còn bị ướt cả một mảng. Tóc tai hơi dính nước bết lại trên trán. Nhìn Mưa lúc này tôi lại thấy tội cậu ấy, chỉ vì tính tôi bướng… Nhưng tôi thật sự muốn gặp cậu ấy, không chỉ ngày mưa mà cả những ngày nắng.
– Cậu muốn biết về tớ đến vậy sao?
Mưa thở dài bất lực nhìn tôi.
Tôi gật gật đầu.
– Ngày mai nhé, ngày mai tớ sẽ cho cậu biết tất cả về tớ. Còn bây giờ, lên đây tớ cõng về!
Mưa cười hiền, xoa đầu tôi như một đứa con nít. Tôi ngoan ngoãn gật đầu leo lên lưng Mưa cõng về. Tôi lấy cái ô trắng quen thuộc che mưa cho cả hai, mặc dù hai đứa bị ướt không ít.
– Cậu đem MP3 không? Tớ muốn nghe Kiss the rain.
Tôi thấy lạ vì yêu cầu đột ngột của Mưa nhưng cũng làm theo. Rút MP3 ra khỏi cặp, tôi một tai, Mưa một tai. Vẫn giai điệu quen thuộc đó, vẫn tiếng piano nhẹ nhàng đó nhưng lại có chút khác. Nó khác hẳn với cảm giác khi tôi một mình nghe bài này, chắc bởi vì có Mưa. Nói mới nhớ, con đường nãy đã lâu rồi không còn đó con nhóc tay cầm dù, tai nghe nhạc nữa thì phải. Có lẽ ai đó đã đến, mang một khúc ca mới, một bản nhạc không lời hay hơn bất cứ bản nhạc trên thế gian này.
Tôi hơi siết chặt vòng tay, cúi đầu xuống ngang tai Mưa thì thầm.
– Cậu là mưa, là cơn mưa của riêng tớ! Cậu không được đến rồi đi bất chợt như những cơn mưa ấy, cậu muốn đi đâu phải xin phép tớ. Rõ chưa?
Mưa không nói gì, vậy là đồng ý! Tôi chìa ngón út ra, bắt cậu ấy móc nghéo với mình.
– Nếu tớ bỏ tay ra cậu sẽ bị ngã đấy!
– Vậy cậu bỏ tớ xuống đi!
Tôi bằng mọi giá phải móc nghéo mới chắc ăn. Mỗi khi cậu ấy hứa với tôi điều gì, cậu ấy đều móc nghéo và chưa lần nào cậu ấy thất hứa.
Tôi co một chân, một tay níu áo cậu ấy giữ thăng bằng. Tôi cười như được mùa, lắc lắc ngón tay qua lại.
– Nào nào, móc nghéo nào! Xong, từ giờ cậu không được biến mất đâu đấy! Cậu phải đi cùng tớ, không kể ngày mưa cũng như ngày nắng. Còn nữa, ngày mai phải cho tớ biết mọi điều về cậu!
Tôi hí hửng cười, nhìn ngón tay to đan ngón tay nhỏ mà bao lo lắng liền biến mất đi, ngay cả chân cũng không còn cảm giác đau. Vậy là từ giờ không phải lo sợ Mưa sẽ biến mất nữa.
– Sao trông cậu không vui…
Lời nói bị bỏ lỡ giữa chừng. Cả người bị kéo về phía trước, tôi vịn vào tay Mưa giữ thăng bằng. Một cái gì đó mềm mềm nhẹ nhàng áp vào môi. Tôi trợn tròn mắt bất ngờ.
Mưa, Mưa đang hôn tôi?
Tay chân tôi luống cuống, tim đập vội vã trong lồng ngực. Đầu óc ngay tức khắc đình trệ mọi hoạt động, tôi chỉ biết trân trân nhìn Mưa đang áp sát mặt mình. Đây là nụ hôn đầu của tôi.
Nó ấm, ngọt như kẹo đường và có mùi… mưa.
Ngày đông. Trời mưa. Tớ thích cậu!
– Nó có gửi cái này cho cậu! Nó đã lên máy bay hai tiếng trước rồi.
Tôi run run đưa tay cầm lấy cái hộp màu xanh, cười nhạt. Cả người như bị ai đó hút hết sức sống, vô lực dựa vào bức tường ở cổng sau của trung tâm học thêm. Trời đang mưa, còn có cả sấm sét. Tôi ngẩng đầu lên nhìn trời, nhìn màn mưa trắng xóa phun vào mặt, có cái gì đấy mặn chát nơi khóe môi. Là nước mắt đấy! Đều là tại mưa. Mưa xối lên người, mưa xâm chiếm da thịt. Tôi lạnh, tôi đau. Tim tôi như hàng triệu giọt nước mưa nhỏ bé kia, rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Tôi khóc nấc lên.
– MƯA, chẳng phải cậu nói sẽ chẳng bao giờ rời xa tớ rồi sao? Chúng ta đã móc nghéo với nhau, tại sao cậu không giữ lời chứ? Hôm nay là ngày mưa, ngày mưa đấy, cậu mau xuất hiện đi! TỚ GHÉT CẬU!!!
Tại sao chứ, tại sao lại vậy chứ? Tim tôi nhói lên từng hồi. Hôm qua, tôi đã tưởng mình là người hạnh phúc nhất thế gian. Mưa hứa sẽ cho tôi biết mọi điều về cậu ấy, sẽ ở bên cạnh tôi mãi mãi. Cậu ấy còn hôn tôi. Tôi đã nghĩ hôm nay mình sẽ thật sinh đẹp để tỏ tình với cậu ấy. Vậy mà, tất cả đều là DỐI TRÁ. Mưa, cậu là kẻ nói dối!
– Nếu ngay từ đầu cậu đã định ra đi thì tại sao lại phải xuất hiện trong cuộc sống của tớ chứ? Đảo lộn mọi thứ của tớ, khiến tớ thích cậu rồi ra đi không nói một lời thế này cậu vui lắm chắc. Còn tớ, tớ đau lắm cậu biết không?
Tôi hét lên trong màn mưa. Không còn cậu ấy, tôi cô độc. Tôi không cần cơn mưa lạnh lẽo này làm bạn, tôi cần Mưa của tôi. Mưa của tôi ấm áp lắm!


Tôi không biết mình về nhà thế nào, chỉ nhớ được khuôn mặt hoảng hốt của bố mẹ. Tôi như người thất thần, nằm trên giường giương mắt trân trân nhìn trần nhà. Trên đó hiện ra khuôn mặt Mưa, nụ cười đó, ánh mắt đó, khuôn mặt đó. Toàn bộ kỉ niệm hiện như một thước phim quay chậm hiện ra trước mắt tôi, chân thực và sống động đến lạ. Tôi nhắm mắt, cuộn người lại trong chăn, cố đem tất cả đẩy ra khỏi đầu. Một vật cứng rơi xuống đất, va chạm với nền nhà lạnh ngắt. Thứ âm thanh bị giam cầm trong cái hộp nhỏ vang lên, nhẹ nhàng mà quen thuộc đến lạ. Trong phòng bỗng chốc ngập tràn trong cái âm thanh mê hoặc của Kiss the rain, giai điệu vẫn vậy nhưng sao nghe chua chát quá.
Tôi với tay lấy hộp nhạc, một mảnh giấy rớt ra.
“Gửi cậu,
Như đã hứa, tớ sẽ cho cậu biết mọi điều về tớ.
Tớ: Vũ Duy Anh.
Tuổi: bằng tuổi cậu.
Sinh nhật: 23 tháng 1.
Sở thích: tớ thích nghe nhạc, nhất là Piano, đặc biệt là Kiss the rain của Yimura (giống cậu nhỉ). Tớ còn biết chơi piano (giỏi không?), bài nhạc trong hộp nhạc là tớ chơi đấy. Còn thứ khác, cậu thích gì tớ thích nấy, he he :))
Trường: trường cậu, nhưng là tớ học buổi chiều.
Nơi ở: nói sao nhỉ, nhà tớ thật ra ngược đường nhà cậu đấy, phải đi cửa trước cơ.
Tớ kể chuyện cậu nghe nhé!
Lần đầu tiên tớ gặp cậu không phải là ở cổng sau trung tâm dạy thêm. Lần đó tớ gặp cậu trên trường,trong thư viện (cậu đi trực thì phải), thấy cậu làm việc mà cứ đeo headphone nghe nhạc, đôi lúc lại nhìn thấy cậu thẫn thờ đâu đó ngoài cửa sổ. Tớ chỉ thấy lạ thôi rồi cũng không quan tâm lắm. Lần thứ hai là thấy cậu ở lớp học thêm, cũng là bộ dạng không-thể-rời-tai-nghe ấy, đông đến ai cũng muốn về nhưng chỉ có mình cậu là luôn về sau cùng, khi nào cũng nhìn cái gì đó xa tít trong mưa. Tớ muốn biết cậu nghe cái gì, muốn tìm hiểu cô gái kì lạ như cậu rồi bất giác để ý đến cậu từ lúc nào không hay. Lần đầu tiên nói chuyện với cậu, tớ cố ý nói dối không có dù để được về ké dù cậu, mặc dù nhà tớ ở hướng ngược lại và mỗi lần như thế tớ phải đi đường vòng để về nhà đấy T^T. Nhìn cậu bất ngờ, rồi ngây ngô cho một tên con trai lạ là tớ về chung mà không có bất cứ cảnh giác nào khiến tớ muốn bật cười. Cậu còn ngây thơ lắm cơ, chạm một chút đã đỏ mặt, gần một chút thì mặt đã trông như quả cà chua chín đến không thể nào chín hơn. Tớ thấy cậu đáng yêu nên mới bẹo má cậu đấy! Nhờ cậu mà tớ thêm yêu ngày mưa đến, vì lúc đó tớ sẽ có lý do chính đáng để đi về cùng cậu.
Xin lỗi, tớ thất hứa với cậu! Tớ muốn nói với cậu tất cả nhưng tớ lại sợ, nếu cậu níu thì tớ sẽ chẳng đủ dũng cảm mà bước đi. Chắc cậu ghét tớ lắm!
Sau này không có tớ bên cậu những ngày mưa nhưng cậu cũng đừng buồn nhé, cũng không được khóc, khóc nhè xấu lắm. Cậu trong lòng tớ đẹp nhất khi cười mà!
Ở Việt Nam, bên cậu, tớ đã có một đông không lạnh, còn rất ấm áp vào những ngày mưa. Nếu có thể, tớ muốn đi bên cậu không chỉ những ngày mưa mà cả những ngày nắng, không chỉ là quãng đường nhỏ từ lớp học thêm về nhà mà tất cả mọi nơi cậu muốn đến, được không?
Có một điều tớ muốn nói với cậu rất lâu rồi, nhưng tớ sẽ chờ đến ngày được gặp cậu và nghe chính cậu trả lời.
Tạm biệt và hẹn gặp lại,
Tình đầu của tớ.”
Từng giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má, thấm ướt lá thư, tạo nên những “vệt mưa” nhỏ.
Có phải một ngày mưa của mùa đông nào đấy, Mưa lại đến bên tôi?!

Chủ Nhật, 4 tháng 1, 2015

Truyện Ngắn Tình Yêu Hay Nhất-Chênh Vênh Tuổi 25

Tuổi 25… chênh vênh… ta có gì trong tay?
25 Tuổi… chông chênh. Có nhiều người tự hỏi 25 tuổi chông chênh, ta có gì trong tay? Em cũng đã từng ít nhất một lần hỏi mình như thế. 25 tuổi đúng là có những lần sau những vấp ngã, em hờ hững với cuộc đời và bất chợt hỏi mình câu ấy. Em cũng đã từng trống rỗng như cô gái có dòng status kia. Nhưng đó là em của ngày hôm qua, của ngày vừa mới thoi thóp bước lên từ những đau thương đầu đời, của tình yêu tan vỡ, sự nghiệp không ổn định, của tâm lý khi đang đứng giữa ngã ba đường.
Ai chẳng có một lần vấp ngã, chẳng có lần tưởng như chìm đắm trong nỗi đau ngỡ như ngàn vạn bước chân cũng chẳng thể nào thoát được. Thế nhưng người ta vẫn tiếp tục sống đấy thôi. Cứ đi rồi sẽ đến. Chẳng có đứa trẻ nào biết đi mà không phải ngã sưng trầy da, chảy máu. Chẳng có người nào biết nói mà không bập bẹ những tiếng pa, ba đầu tiên. Con người dù sống trong cái xác lớn thế nào thì vẫn phải trải qua những lần lột xác trong tâm hồn, để tự chống chọi với đời và nhấm nháp nó như một món ngon.
25 tuổi, dạn dày kinh nghiệm thì chưa hẳn nhưng em cũng trải qua vài lần lột xác. Mỗi lần là một thế giới khác nhau, nhưng có như thế em mới thấy cuộc sống bên ngoài là đầy rẫy những nguy hiểm, lừa lọc và đấu tranh. Bên cạnh mảng tối đó, em cũng thấy bao thứ đáng trân trọng, đó là tình yêu thương, là sự quyết tâm và phấn đấu, là lý tưởng cao đẹp. Những sắc màu đó hòa quyện vào nhau khiến em hiểu cuộc sống hơn, khiến em biết yêu thương nhiều hơn.
Em tìm được câu trả lời cho tuổi 25. 25 tuổi là khi chưa đủ chín về tình cảm, sự nghiệp, công danh, tiền bạc, nhưng, ta có sức trẻ, đã được trải nghiệm, và còn chưa ngại trải nghiệm. 25 tuổi, mọi thứ trong tay mới chỉ là bắt đầu, ngày hôm nay tưởng như vững chắc nhưng ngày mai có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, người 25 có thể không ngần ngại vứt bỏ tất cả làm lại từ đầu. Đó là sự khác biệt khi ta 25 và 35 hay 45…
Vì những lẽ đó, em không ngại sự chông chênh của tuổi 25. Và em tin mình sẽ vượt qua, nhanh thôi, không sớm thì muộn. Phải không?
Cỏ Dại