Chỉnh xong hiệu ứng dòng subtitle cuối cùng, tôi hài lòng thả mình vào ghế sofa, nhâm nhi tách cà phê nóng. Tôi có thói quen uống cà phê vào buổi sáng. Cà phê đen. Không đường. Những ngụm đầu tiên sẽ rất đắng. Nhưng những ngụm sau, khi cái đắng từ từ tan đi, đọng lại đầu lưỡi là vị ngọt sắc có thể làm rung động mọi tế bào. Chẳng biết từ lúc nào tôi đã thích mê cảm giác chờ đợi sự chuyển biến vị giác dữ dội này.
Hôm nay là chủ nhật. Trời lạnh và mưa phùn. Kiểu thời tiết này làm tôi nghĩ tới lò sưởi, bà cụ già, những cuộn len và mèo. Nhắc tới mèo, tôi ngó chiếc sofa đối diện. Mèo đã tỉnh. Nó tới đây từ tối qua, giữa lúc mưa to nhất và khóc nức nở. Tôi không dỗ dành con bé. Tôi tin rằng khóc lóc thỏa thuê chính là liều thuốc tốt cho những bệnh nhân bị tổn thương tình cảm. Trong nước mắt có muối và muối có thể khiến vết thương mau lành theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng.
-Chị đang làm gì đấy?
-Chỉnh lại subtitle.
-Bài gì?
-My Valentine.
Mèo “a” lên một tiếng rồi im lặng.
-Uống cà phê không?
-Vẫn không đường à?
-Ừ.
-Chịu chị thật đấy.
Tôi đẩy cà phê về phía Mèo. Con bé nhấc chiếc tách sứ, chăm chú ngắm làn khói lơ lửng bay lên từ miệng cốc rồi chậm rãi nhấp ngụm đầu tiên. Trán nó khẽ nhăn lại. Mèo vẫn luôn thích đồ ngọt.
-Chị mở “My Valentine” được không?
“If there were no words
No way to speak
I would still hear you
If there were no tears
No way to feel inside
I’d still feel for you
No way to speak
I would still hear you
If there were no tears
No way to feel inside
I’d still feel for you
And even if the sun refused to shine
Even if romance ran out of rhyme
You would still have my heart
Until the end of time
You’re all i need
My love, my valentine”
Even if romance ran out of rhyme
You would still have my heart
Until the end of time
You’re all i need
My love, my valentine”
-Trước kia chị rất hay hát bài này.
-Ừ.
-Sao bây giờ chị không hát nữa?
Vì sao ư? Chính tôi cũng rất nhiều lần tự hỏi mình. Ba năm qua, tôi vẫn giữ thói quen làm subtitle các bài hát tiếng anh, uống cà phê không đường, một mình ngồi ở Không Quen tối chủ nhật nhưng chưa một lần hát lại “My valentine”. Nhiều lúc tôi cũng cảm thấy bản thân thật kì lạ.
-Em …có muốn nghe chuyện của chị không?
-Chuyện gì cơ?
-Mối tình đầu của chị.
Ở góc khuất trên đường Nguyễn Chí Thanh, có một quán cà phê nhỏ tên là Không Quen. Quán hai tầng, mỗi tầng có 4 bộ bàn ghế với gam nâu và trắng làm chủ đạo. Chị chủ quán du học ở Đức về, tiếng Đức chỉ biết đôi câu nhưng tiếng anh lại nói rất thạo. Tôi thường tới đây vào sáng chủ nhật và gọi một tách cappuccino.
Khách tới Không Quen đều rất đặc biệt. Phần lớn là dân du học. Một ít là dân chuyên ngữ. Số nhỏ còn lại không giỏi tiếng Anh nhưng rất giỏi tiếng Việt. Chúng tôi không biết tên nhau, chỉ gọi nhau theo nick trên diễn đàn như “Mèo Đi Hia, Khoai Lang, Sóc, Hồng Trà….”. Cũng có vài người dùng tên thật, số khác thì không. Chẳng ai lấy đó làm phiền. Trên tường của Không Quen có rất nhiều bản nhạc, những bản dịch lời Việt được in thành xấp dày và ghim trên tường một cách trang trọng. Quán không mở nhạc trừ khi có dịp đặc biệt. Đấy là khi khách của quán hoàn thành một bản dịch, chị chủ quán sẽ chạy bài hát đó bằng chiếc DVD Sony cũ để mọi người cùng nhận xét. Những bản dịch sau khi sửa hoàn hảo sẽ được ghim trên tường của quán để kỉ niệm. Ít ai biết rằng những bản Vietsub trong các MV ca nhạc họ nghe hàng ngày lại ra đời từ quán cà phê nhỏ này.
Người Lạ rất nổi tiếng ở Không Quen. Những bản dịch của anh được chúng tôi truyền nhau xem, tên anh được nhắc đi nhắc lại trong các cuộc thảo luận nhưng Người Lạ vẫn là một ẩn số. Rất ít người đã gặp anh. Tôi cũng chưa từng.
-Người Lạ trông như thế nào hả chị? Tôi ngồi trước quầy pha chế của quán, tay ngoáy đều tách cà phê.
-Cao. Đeo kính. Nói chuyện khá hay.
-Anh ấy có hay tới đây không?
-Thỉnh thoảng. Nhưng cậu ta thường tới vào buổi tối. Ngồi một lát rồi đi. Và chỉ gọi cà phê đen không đường.
-Đắng vậy mà uống nổi ư?
-Uống quen rồi thì còn thấy ngọt hơn cappuccino của em cô nhóc ạ.
-Thế anh ấy làm gì?
-Chị không hỏi nhưng chắc là dân kĩ thuật. Cậu ta sửa giúp chị cái DVD này đấy.
-Anh ấy giỏi quá nhỉ!
Tôi thích Người Lạ. Không phải ngưỡng mộ. Là thích. Thậm chí còn nhiều hơn cả thích. Tôi đã nhận ra cảm giác trái tim mình thổn thức khi lần đầu đọc bản dịch của anh ở Không Quen – bản dịch “My Valentine” của Martina McBride. Với những người yêu thích chuyển ngữ như chúng tôi, mỗi bản dịch đều đại diện cho tâm hồn, lời dịch càng hay chứng tỏ tâm hồn người dịch càng sâu sắc. Vậy nên những rung động đầu tiên của hai trái tim không phải bắt đầu từ ánh mắt, nụ cười hay cái chạm tay mà từ chính những câu chữ giản dị những đầy xúc cảm.
“Ngay cả khi chẳng cất nên lời
Dẫu chẳng có cách nào diễn đạt
Thì em vẫn nghe thấy tiếng anh.
Dẫu cho nước mắt chẳng thể tuôn rơi
Cảm xúc trong lòng chẳng thể nào bộc bạch
Thì em vẫn cảm nhận được anh
Ngay cả khi mặt trời chẳng buồn chiếu sáng
Thậm chí sự lãng mạn cũng lạc mất vần điệu
Thì con tim em vẫn mãi thuộc về anh
Cho đến tận cuối cuộc đời
Anh là tất cả của em
Tình yêu của em, vị thần của em”
Tôi nhớ có một nhà báo đã viết về “My Valentine” như thế này: “Những 7x, 8x từng viết nhật ký và chép lại lời bài hát trong cuốn sổ tay, trong những trang lưu bút hay lá thư tình mãi không dám gửi giờ đây đã trở thành những bà mẹ bận rộn với hàng tá công việc gia đình và những đứa trẻ, đã xếp lại mối tình thơ năm ấy như những bức ảnh bị lãng quên, có còn nhớ bài ca từng làm trái tim mình thổn thức, từng cảm thấy những lời ca da diết ấy như là viết riêng cho mối tình của chính mình?”. Tôi nghe “My Valentine” lần đầu trong cuộn băng cassette cũ và yêu bài hát này ngay từ giai điệu đầu tiên. Sau đó tôi dành rất nhiều thời gian để tìm kiếm bản dịch của “My Valentine” trên mạng, trên các tạp chí, các chương trình ca nhạc nhưng không bản dịch nào mang lại cảm xúc trọn vẹn cho đến khi tôi tới Không Quen và nhận thấy những ngón tay mình run rẩy khi đọc bản dịch của Người Lạ.
Sau cuộc trò chuyện với chị chủ quán, tôi chuyển thời gian tới Không Quen sang buổi tối, đổi Cappuccino thành cà phê đen không đường.
-Sao dạo này lại tới đây vào buổi tối thế?
-À…buổi sáng em bận.
-Em cũng bỏ luôn cappuccino rồi à?
-Vì em muốn đồi khẩu vị một chút.
-Thấy thế nào?
-Rất đắng
-Khi nào em thấy vị ngọt thì anh chàng em đợi sẽ tới thôi cô bé.
Lần đầu tôi gặp Người Lạ là vào một buổi chiều mưa. Hôm đó tôi ghé qua Không Quen để đưa chị chủ quán cuốn “Nghệ thuật pha chế cà phê Ý”.
-Chị định trả thù lao cho em thế nào?
-Tặng em anh chàng kia nhé.
-Anh chàng nào cơ?
-Người đang ngồi một mình gần cửa sổ ấy.
-Ai vậy chị?
-Người khiến em đổi từ Cappuccino sang cà phê không đường.
Không Quen ngày mưa khá vắng khách. Cả tầng một chỉ có mình Người Lạ. Anh ngồi nghiêng người về phía cửa sổ nên tôi không nhìn rõ mặt. Áo ca rô kẻ sẫm màu, tay áo xắn lên một cách tùy hứng.
-Em…có thể ngồi đây được không?
-Nếu anh nói “không” thì em sẽ làm thế nào?
-Em sẽ hỏi tới khi anh đồng ý mới thôi.
-Vậy tốt nhất là anh nên nói “ cứ tự nhiên” rồi.
Tôi ngồi đối diện Người Lạ. Cảm giác như đang trong mơ.
-Em cũng thích cà phê không đường à?
-Em mới thích gần đây thôi.
-Người uống cà phê không đường chỉ có 2 kiểu: một là thói quen ngay từ khi bắt đầu uống cà phê, hai là bị kích thích đặc biệt.
-Chắc em thuộc loại 2. Bị tình yêu kích thích.
-Anh thì bị cái lười kích thích. Người Lạ bật cười.
-Sao lạ vậy?
-Hồi du học ở Mỹ, anh thường uống cà phê Trung Nguyên. Có lần hết đường mà siêu thị lại xa nên thử uống cà phê không đường xem sao. Lâu dần thành quen. Quen thành nghiện. Cuối cùng không bỏ được.
-Thế anh làm subtitle là do cái gì kích thích?
-Do nhớ tiếng Việt. Cả ngày chỉ nói tiếng Anh nên anh rất thèm nhìn thấy tiếng Việt, nghe ai đó nói tiếng Việt. Nên anh làm Vietsub các bài hát tiếng anh cho bọn bạn để khi nào cùng bọn nó nghe nhạc thì cũng thấy tiếng Việt chạy trên màn hình.
-Anh rất thông minh!
Người Lạ im lặng, gõ nhẹ tách cà phê. Một lúc sau anh mới tiếp tục câu chuyện.
-Em biết anh đúng không?
-Anh rất nổi tiếng ở đây.
-Vì những bản dịch…
-Và hành tung bí ẩn nữa. Tôi bổ sung.
-Em thú vị thật đấy.
-Thực ra em rất….thích anh.
Người Lạ hơi giật mình rồi ngay lập tức nở nụ cười.
-Tỏ tình trong lần gặp đầu tiên không phổ biến lắm đâu.
-Em nghiêm túc mà.
Lần này Người Lạ không cười nữa. Anh nhìn thẳng vào mắt tôi. Cái nhìn xoáy sâu và sắc bén.
-Em thích anh hay thích các bản dịch của anh?
-Em thích anh.
-Em không biết gì về anh mà lại nói thích anh sao?
-Em…
Sau hôm đó tôi không gặp lại Người Lạ. Chị chủ quán nói rất lâu rồi anh không tới đây.
-Chị có thể hỏi giúp em anh ấy đang làm việc ở đâu không?
-Em định tới công ty người ta bắt người à?
-Em chỉ muốn gặp lại anh ấy thôi.
-Một ngày nào đó em sẽ gặp lại cậu ta ở Không Quen.
-Nhưng em rất nhớ anh ấy. Em nhớ anh ấy phát điên lên.
Lần thứ hai gặp lại Người Lạ là ở cửa thang máy công ty. Tôi và anh, một người đứng trong, một người ngoài cửa.
-Đã lâu không gặp.
-Sao em lại ở đây? Người Lạ rất ngạc nhiên khi thấy tôi trước cửa thang máy.
-Anh không thấy em mặc đồng phục của công ty sao?
-Em làm việc ở đây à?
-Chính xác là từ hôm nay. Tổ dự án do anh phụ trách, thưa trưởng nhóm.
Từ hôm đó, tôi bắt đầu chủ động bước vào thế giới của Người Lạ. Tôi kiên nhẫn làm việc cạnh anh hai năm, học tất cả các thói quen của anh, uống cà phê đen không đường, nghe bản nhạc anh thường nghe, học nấu các món ăn anh thích…Tôi tin một ngày nào đó trái tim anh sẽ rung động vì tình cảm chân thành này.
Sinh nhật anh, tôi tự tay làm một chiếc gato vị cà phê, cẩn thận viết dòng chữ “My Valentine” trên lớp kem bơ mềm mại. Tôi hẹn Người Lạ ở Không Quen.
-Anh không xứng với hai chữ này đâu.
-Em thấy anh xứng là được. Tôi đặt phần bánh ngọt trước mặt anh. Em phải học rất lâu mới làm được chiếc bánh này. Anh sẽ vì em mà nếm thử một chút chứ?
-Dù anh có ăn hết chiếc bánh này, anh cũng không thể trở thành “My Valentine” của em.
-Anh chưa bao giờ thử làm sao biết không được?
-Anh biết. Dù em có cố gắng bao nhiêu cũng vô tích thôi. Vì anh không thích phụ nữ.
…
Tôi dừng câu chuyện, bước về phía bếp pha thêm cho mình một tách cà phê. Mèo rõ ràng bị sốc vì những gì con bé vừa nghe được.
-Sau đó thế nào?
-Chẳng thế nào cả!
-Chị đã vì anh ta làm nhiều việc như vậy mà lại quyết định từ bỏ ư?
-Thì chị đâu thể thay đổi giới tính của anh ấy. Nói cho cùng chúng ta vẫn là nô lệ của sinh học. Một thời gian sau anh ấy sang Mỹ. Có lẽ giờ này đã có bạn trai rồi.
-Chị…có buồn không?
-Có. Lúc đó chị bị trầm cảm một thời gian dài, cứ một tháng lại say đôi ba lần. Nhưng rồi mọi chuyện cũng qua. Chẳng phải chị đã có thể kể cho em nghe chuyện về anh ấy rồi ư?
-Vâng.
-Mèo này, sao em cãi nhau với người yêu?
-Em phát hiện anh ta vẫn còn quan tâm tới mối tình đầu.
-Em nghe câu này chưa “ Mỗi chàng trai đều có một cô gái mà bạn không thể đụng chạm vào. Cô ấy tên là mối tình đầu”. Nhưng cô ấy chỉ là quá khứ thôi. Em mới là hiện tại.
-Chị nghĩ em nên làm lành với anh ấy à?
-Ừ. Đâu phải ai cũng có thể ở bên mối tình đầu của mình chứ! Quan trọng là cả hai đứa vẫn yêu nhau.
Mèo vẫn ngồi im trên sofa. Trong không gian tĩnh lặng chỉ có tiếng rè rè của máy xay. Khi hương cà phê đã thấm trọn cả căn phòng, tôi nghe tiếng bước chân rất khẽ.
-Chị để dành cà phê cho hai đứa nhé.
-Vâng.
Mèo đi rồi tôi lười biếng dựa người bên kệ bếp. Đồng hồ trong phòng khách vừa đổ chín hồi dài. Tôi khẽ mỉm cười bỏ thêm một nắm cà phê nhỏ vào máy xay. Chỗ hạt này vừa cho bốn người.
Cùng lúc đó điện thoại trong túi cũng ngân nga hát những giai điệu đầu tiên. Trên màn hình nhấp nháy, My Valentine đang gọi tới.