Hiển thị các bài đăng có nhãn Truyện Tình Yêu. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Truyện Tình Yêu. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Ba, 6 tháng 1, 2015

Truyện Ngắn Tình Yêu-Cơn mưa tình yêu – Yuchi

Đôi khi những điều tưởng chừng như quá đơn giản đã trở thành thói quen của ta để rồi khi thiếu nó ta chợt nhận ra… Những điều ấy quá quan trọng đối với ta mà ta không để tâm tới…
***
Dường như đến thư viện vào mỗi chiều cuối tuần đã là thói quen của tôi. Tôi thích đến thư viện của trường, một không gian ấm áp và yên tĩnh. Đến thư viện, tôi có cảm giác lòng mình được yên bình và nhẹ nhàng nhìn những hạt mưa lơ đễnh rơi xuống bên ô cửa sổ.
Tôi thích ngồi bên cửa sổ, ngắm những hạt mưa trong những ngày đông lạnh làm cho lòng người chùng lại đến khó tả. Những quyển sách cũ cho tôi nhấm nháp và thưởng thức từ từ hương vị tình yêu mà từng trang sách đem lại. Sắp đến giáng sinh, ai ai cũng náo nức hẹn nhau để đi chơi và tận hưởng cảm giác ấm áp trong cái nắm tay của nhau. Đã bao mùa mưa qua, bao ngày lễ nhưng tôi vẫn chỉ lẻ bóng một mình, tôi đã quen với cái cảnh ngày lễ chui rúc vào chăn và nghe những bản nhạc du dương rồi ngủ. Năm nay, tôi chọn cách đến thư viện vào cuối chiều của ngày giáng sinh để mượn những quyển sách, và tôi sẽ có một đêm giáng sinh với một ly trà ấm nóng cùng với những câu chuyện tình yêu ngọt ngào để gặm nhấm. Có lẽ chỉ có vậy mới nguôi ngoai đi nỗi cô đơn ập đến khi người ta có đôi có cặp. Những trang sách đó sẽ phả hương thơm tình yêu làm cho trái tim tôi dịu đi đôi chút.
Giáng sinh đến rồi, những bài hát mừng giáng sinh phát ra trên phố rộn ràng. Tôi đang cố hoàn thành thủ tục mượn sách để có thể về sớm tí trong màn mưa lạnh. Vừa bước xuống hết mấy bậc thang của thư viện…
…Rào rào…
Mưa bỗng chợt to hơn, thư viện hôm nay lại vắng hẳn hơn thường ngày. Tôi chợt nhớ ra là mình đã để quên áo mưa ở ngoài xe mất rồi, đành phải ngồi ở một cái ghế ngang ai đó để bên cạnh góc cầu thang đợi mưa ngớt đi tí rồi về.
Cắm tai nghe vào tai, tôi lặng yên nghe giọng hát ngọt ngào của từng ca sĩ. Góc trường hôm nay buồn, những hàng cây trước mắt tôi rung lắc trước gió và mưa. Tự nhiên tôi thấy lòng mình cuộn lên những cảm giác nôn nao khó tả.
Bỗng có một người con trai ngồi xuống bên cạnh tôi, cậu ta nhìn tôi cười rồi nói:
- Mình ngồi đây được chứ?
Tôi cười và không nói gì. Cậu ấy đang ôm vài quyển sách, chắc cũng vừa ở trên thư viện xuống giống tôi. Nhưng cậu ấy không mượn truyện như tôi mà toàn mượn sách về kinh tế.
- Cậu có thể cho mình nghe nhạc với được không? Bất chợt cậu ta lên tiếng đề nghị tôi.
Tôi thấy nếu mình từ chối thì có vẻ hơi thất lễ nên gỡ một bên tai nghe đưa cho cậu ấy.
Tiếng mưa hoà lẫn với giọng hát của Hà Anh Tuấn và Phương Linh ngân lên:
Một phút anh ngẩn ngơ, một phút em thầm mơ
Đừng vội làm cơn mưa giăng kín trong lòng em
Để trái tim ngủ quên, để nỗi đau triền mien
Từng giọt buồn đánh rơi trên hàng mi ướt mềm
Thổn thức ta nhìn nhau, hẹn ước cho ngày sau
Trọn đời mình bên nhau nhé anh tình yêu
Vì chính em mà thôi, vì yêu anh mất  rồi
Sớm mai dành cho nhau tia nắng đầu tiên rạng ngời
Nhìn qua thì thấy cậu ấy có vẻ thích bài hát này khi vô tư nhẩm theo bài hát một cách say sưa, vì thế mà tôi biết được cậu ta hát rất hay. Một giọng hát ấm áp. Một người từ đằng xa chạy lại vẫy tay với cậu ta, có lẽ là bạn. Tôi cũng chẳng quan tâm cho đến khi cậu ta đứng dậy và cám ơn tôi rồi đi.
***
Những chiều cuối tuần sau đó tôi vẫn đến thư viện với sở thích của mình. Và tôi lại gặp cậu ấy, người mà vô tình tôi biết sau ngày mưa đó, tôi cũng biết được tên của cậu ấy là Hải Đăng. Một cái tên hay và ý nghĩa. Chúng tôi quen nhau và trở thành bạn, chúng tôi chia sẻ với nhau về những câu chuyện mà niềm yêu thích đối với sách. Thời gian qua đi, cũng được ba tháng và chúng tôi trở nên hiểu nhau hơn. Rồi tôi bất ngờ khi phát hiện muộn màng của tôi đã dập tắt đi tất cả. Tôi thích Đăng. Tôi thích cậu ấy mà tôi không hề biết rằng trái tim mình đã rung rinh.
Vào một ngày trời đông lạnh, trời chiều khá đẹp cho mùa đông. Tôi đang chuẩn bị về thì nhỏ bạn trong lớp gọi:
- Ê, có phải đó là cậu bạn thư viện của cậu không?
Tôi bất ngờ khi nghe câu đó, tại sao lại nhắc đến cậu ấy. Chẳng chần chừ gì thêm, tôi đi ra phía hành lang nhìn xuống dưới. Phía bên dãy cầu thang bên kia, một cô gái dễ thương mặc một cái váy trắng nhìn hết đỗi đáng yêu… đang tỏ tình với Đăng.
Trong lòng tôi dấy lên những cảm giác khó tả, khó chịu vô cùng. Tôi chẳng thể nghe được gì giữa cuộc nói chuyện của họ, chỉ biết khi thấy cô gái đó, Đăng nhoẻn miệng cười. Và khi cô gái đó đưa bó hoa ra trước mặt Đăng thì cậu ấy chần chừ đôi chút rồi ôm lấy cô ấy.
Mọi người vỗ tay hoan hô mà lòng tôi nặng trĩu, chẳng thể nói gì hơn ngoài việc tôi muốn có một chỗ yên tĩnh và khóc…
***
Những tuần sau đó tôi đổi lịch đến thư viện để tránh mặt cậu ấy, tôi sợ khi nhìn thấy cậu ấy tôi không biết phải làm sao. Tôi tìm một góc cạnh cái giá sách để ngồi giữa những hàng sách  chứ không ngồi bên cửa sổ với hi vọng rằng sách có thể làm tôi nguôi ngoai đi nỗi đau của trái tim. Tôi nhận ra rằng mình đã không mạnh mẽ đưa ra quyết định khi biết mình yêu mà làm cho trái tim phải tan vỡ. Bài hát phát lên qua cái tai nghe càng làm tôi đau buồn hơn, vẫn là giọng hát của ca sĩ Hà Anh Tuấn và Phương Linh nhưng bây giờ tôi chỉ nghe một mình. Cậu ấy đến bất chợt rồi ra đi làm cho cuộc sống của tôi bị xáo trộn quá.
Lần gần đây nhất tôi gặp cậu ấy là vô tình trong một buổi chiều ở nhà giữ xe, cậu ấy gọi tôi nhưng tôi chỉ quay lại gượng cười và đi mà chẳng dám quay đầu lại.
***
Tôi đang đi từ trong lớp ra thì đụng phải một cô gái. Tôi ngẩng đầu lên nhìn và thấy quen quen, đó là cô gái đã tỏ tình với Đăng. Cô ấy nhìn tôi không mấy thiện cảm và buông lời rồi bỏ đi:
-Tưởng ai, hoá ra là… Tưởng chị phải ghê lắm chứ.
Tôi không hiểu cô ta nói gì, khi kịp thắc mắc thì cô ta đã đi xa với một cậu con trai. Tôi cứ không hiểu lời cô ta nói nhưng chẳng ai giải thích được cho tôi cả.
Hôm nay là cuối tuần tôi không định đến thư viện nhưng lại có việc gấp nên phải vào đó mượn sách. Khi về, cô quản lí gọi tôi lại và đưa cho tôi một lá thư. Một lá thư không ghi tên người gửi, tôi tò mò nhưng vẫn chưa có thời gian để mở ra xem.
Tôi đã quên mất lá thư mà cô thư viện đưa cho ngày hôm ấy. Hôm nay cũng là một ngày cuối tuần, trời mưa tầm tã và lạnh nhưng tôi lại muốn đến thư viện mà không hiểu vì sao. Tôi nhét cặp vào trong tủ đựng đồ, vô tình lá thư hôm ấy rơi ra tôi mới biết là mình đã quên đọc nó.
Sau khi đã yên vị ở một góc thư viện, cạnh cái giá sách yêu quý tôi dựa lưng vào và đọc.
Này, sao cậu tránh mặt tớ? Cậu biến đâu mất dạng rồi vậy. Tớ biết cậu hiểu nhầm tớ chắc là vấn đề hôm đó phải không? Tớ nhìn thấy cậu  buồn ở hành lang, tớ hiểu tình cảm của cậu dành cho tớ mà. Tớ không thích cô ấy, chỉ là không muốn cô ấy xấu mặt và tổn thương vì tớ thôi. Ngốc ạ, tớ thích “cô gái yêu sách” hơn. Đọc được nhớ tìm tớ, điện thoại mất rồi không liên lạc được đâu…. Kí tên: Đăng
Hết tờ giấy bên trong lá thư, tôi bất chợt mỉm cười mà không hiểu vì sao con tim lại vui quá đỗi.
-Tớ ngồi đây đọc sách và nghe nhạc cùng được chứ?
Giọng nói ấy, cách nói ấy chỉ có một người đối với tôi đó là… Tôi nhoẻn miệng cười và lắng nghe lời bài hát trong cái earphone vang lên mà không còn phải nghe một mình.
Người yêu ơi cỏ mềm đã héo khô
Mặt hồ lá xác xơ những con đường vắng sương mờ
Từng bước chân cuốn đi mùa thu xa lắm
Để nỗi buồn cứ thế đến bao giờ?
Và cơn mưa ngoài trời đêm gió lạnh
Giật mình nhớ tới anh, hãy chờ em anh nhé
Và hãy cho nhau sát lại nụ hôn như bất ngờ
Một phút anh ngẩn ngơ, một phút em thầm mơ
Đừng vội làm cơn mưa giăng kín trong lòng em
Để trái tim ngủ quên, để nỗi đau triền mien
Từng giọt buồn đánh rơi trên hàng mi ướt mềm
Thổn thức ta nhìn nhau, hẹn ước cho ngày sau
Trọn đời mình bên nhau nhé anh tình yêu
Vì chính em mà thôi, vì yêu anh mất  rồi
Sớm mai dành cho nhau tia nắng đầu tiên rạng ngời
***
Ngọt ngào như phố tình, yêu anh ngàn lần hơn nữa
Một phút anh ngẩn ngơ, một phút em thầm mơ
Đừng vội làm cơn mưa giăng kín trong lòng em
Để trái tim ngủ quên, để nỗi đau triền miên
Từng giọt buồn đánh rơi trên hàng mi ướt mềm
Thổn thức ta nhìn nhau, hẹn ước cho ngày sau
Tron đời mình bên nhau nhé anh, tình yêu
Vì chính em mà thôi vì yêu anh mất rồi
Sớm mai dành cho nhau tia nắng đầu tiên rạng ngời
***
Mưa xa dần hàng  cây
Hạt mưa mơn man giây phút này
Ánh sao đưa ta về bên nhau…

Truyện Ngắn Tình Yêu-Chúng ta đã từng lặng lẽ yêu như thế! – An Yên BB

Dù có những đớn đau, dù có mất mát, có chia ly, có yêu thương, có giằn vặt, giày vò, có tuyệt vọng, thì đó cũng là những tháng năm mà chúng tôi đã sống hết mình, đã yêu hết mình.
  1. Cafe Phong và một chiều mưa.
Một ngày đầu đông, mưa và lạnh, tôi ôm đống sách vừa mượn ở thư viện, chạy thật nhanh vào một quán cafe mới khai trương phía bên đường, chỉ kịp liếc mắt nhìn lên tấm biển hiệu một chữ ” Phong” đi kèm với hình ảnh một tách cafe đang bốc hơi nghi ngút.
Tôi đẩy tấm cửa kính bước vào, tiếng chuông gió leng keng leng keng rất nhẹ. Quán rất nhỏ, gam màu chủ đạo là màu trắng. Tường trắng, bàn ghế trắng, những lẵng hoa cắm những khóm cúc họa mi nhỏ xinh, trắng ngần. Mang một vẻ đẹp tinh khôi và trong trẻo. ” Chà, cũng không tệ chút nào. Mình thích màu trắng, nhưng không đến nỗi thế này”. Tôi vừa nghĩ vừa kiếm cho mình một góc nhỏ bên cạnh ô cửa kính.
” Trời buồn khi em xa vắng
Tình sầu khi ta xót xa
Vì một người đi không trở lại
Cho ngàn năm ta thương nhớ….”

” Ồhhh”. Tôi chợt ồ lên khi nghe những câu hát ấy, một bài hát đã từ rất lâu rồi, một bài hát rất ngọt, rất buồn của chú Jimmy Nguyễn, “ Mãi mãi bên em”. Bố tôi đã thích bài này rất nhiều, ông vẫn thường hay ngân nga nó mỗi ngày.
- Có vẻ như em thích bài hát này?
Anh chủ quán tiến lại phía tôi, cười rất hiền. Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, đeo một chiếc tạp dề trắng, in hình một chú vịt rất nhỏ bên góc trái.  “Có vẻ như anh chủ quán này bị cuồng màu trắng thì phải”. Tôi chợt nghĩ.
- À… vâng, thật ra là bố em rất thích nó.
- Vậy ư? – Anh lại cười. Rồi đưa cho tôi tờ menu với một danh sách các loại đồ uống rất ngắn.
- Có ít đồ vậy thôi ư? – Tôi nhìn anh đầy khó hiểu.
- Ừm, em có muốn uống chút matcha trà xanh không? Rất đặc biệt đấy. – Anh nháy mắt một cái. Tôi đã ngạc nhiên mất vài giây.
- Hóa ra đây là cách mà anh lấy lòng các cô gái.
Anh bật cười rất lớn khi nghe tôi nói vậy.
- Em sẽ thử. – Tôi đồng ý với đề nghị của anh.
- Rất sẵn lòng phục vụ.
Rồi anh cầm lấy tờ menu và đi về phía quầy pha chế. Tôi nhìn ra ngoài khung cửa, trời bắt đầu mưa nặng hạt hơn. Mọi người đi lại gấp gáp hơn. Đường phố nhạt nhòa những hình bóng vội vã. Những tiếng chuông gió cứ thi thoảng vang lên leng keng, một vài người khách bước vào, rũ chiếc ô ướt sũng lên thềm nhà, rất vội tìm cho mình một góc ưng ý.
Matcha trà xanh của tôi nhanh chóng được mang ra. Rồi anh đặt xuống bên cạnh một đĩa bánh quy nhỏ.
- Đây là quà tặng kèm nhân dịp khai trương. Chúc quý khách ngon miệng. – Anh cười. Rồi đi mất.
Tôi chỉ kịp với theo một lời cảm ơn rất khẽ.
Từ hôm ấy, tôi hay qua cafe Phong ngồi mỗi chiều khi lên thư viện tự học, nhâm nhi những tách cafe, đọc sách, ngắm khung cảnh ồn ã bên ngoài, tận hưởng sự tự do một mình. Người ta vẫn nói, những cô gái cô đơn, nên tìm cho mình một quán quen nào đó, để có thể chạy trốn bất kì lúc nào. Và sự yên tĩnh ở nơi đây thì vô cùng lý tưởng.
Một ngày, tôi đến Cafe Phong, thấy biển đề tuyển nhân viên làm thêm. Tôi chạy lại hỏi anh chủ quán.
Anh nhìn tôi vài giây rồi nói rất nhanh:
- Em được nhận.
Thế là tôi trở thành một phần của cafe Phong từ chiều hôm ấy.
  1. Tình yêu không báo trước
Anh là Phong, anh 23 tuổi. Anh là sinh viên khoa quản trị kinh doanh trường Kinh tế quốc dân. Vừa tốt nghiệp ra trường, anh chọn cho mình một con đường khác với phần đông những người bạn của mình. Anh mở quán cafe này, và đặt rất nhiều kì vọng vào nó. Anh vui tính, ấm áp, thân thiện và dễ gần. Vì thế, chúng tôi nhanh chóng thân nhau.
Một buổi chiều tôi đến quán sớm, thấy anh đang ngồi trong quán, truyện trò vui vẻ với một cô gái rất xinh. Chị ấy mặc một chiếc váy hoa màu xanh ngọc, mái tóc đen dài xõa ngang lưng, chị ôm trên tay một chú mèo trắng rất béo. Khi tôi vừa bước lại gần, nhận ra chị thật sự rất xinh đẹp, đôi mắt trong trẻo, làn da trắng ngần. Chị khẽ gật đầu chào tôi.
- Đây là Lan Hương. Chị ấy là bạn của anh. À, còn đây là Yun, con bé này đã được 5 tuổi rồi đấy.
Anh xoa nhẹ vào đầu con mèo trên tay chị.
- Em có thích mèo không? – Chị quay sang hỏi tôi.
- Thật ra là em cũng không ghét nó. – Tôi gượng gạo trả lời chị.
- May quá, vì Yun sẽ thường xuyên ở đây đấy, hãy chăm sóc nó nhé.
- Vâng. – Tôi mỉm cười.
Cả chiều hôm ấy, và nhiều ngày sau nữa. Chị và Yun đến quán thường xuyên hơn, các vị khách của chúng tôi có vẻ như vô cùng thích thú với sự xuất hiện của Yun. Ai cũng muốn ôm nó, vuốt ve nó, chụp ảnh cùng nó. Nhưng nó chỉ quấn quýt bên chị, khi thì chạy đến nũng nịu vào chân chị, khi thì cuộn tròn trong lòng chị và ngủ ngon lành. Chị hay ngồi trong một góc khuất, cùng với chiếc latop nhỏ, chị chăm chỉ gõ từng chữ, rất tập trung trong hàng giờ liền. Chị là sinh viên báo chí, chị đang viết một cuốn truyện, và chuẩn bị cho ra mắt cuốn truyện ấy.
Anh lặng lẽ quan tâm đến chị, cử chỉ ân cần hơn một người bạn. Tôi có thể thấy rất rõ điều ấy. Cái cách mà mắt anh sáng lên khi nhìn thấy chị cùng với Yun bước vào cửa, cái cách mà anh nhìn về phía chị khi chị đang say sưa viết, cái cách mà anh kéo ghế cho chị ngồi, lấy đồ ăn cho chị. Rồi anh cứ bồn chồn đứng ngồi không yên mỗi buổi chiều mà chị đến muộn. Chẳng phải đã quá rõ ràng rồi ư?
- Anh thích chị ấy phải không?
Anh nhìn tôi, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.
- Em biết ư? Tại sao chứ?
Tôi cười đầy ranh mãnh.
- Con gái mà.
Rồi tôi chìa lon bia ra, chúng tôi cụng ly một cái. Tôi uống một hơi thật dài. Một buổi tối muộn, quán vắng. Tôi và anh ngồi với nhau, uống bia và trò chuyện. Con Yun đang lim dim ngủ trên tay anh.
- Rõ ràng đến vậy ư?
Anh khẽ xoa xoa đầu Yun, hẳn anh đang bối rối lắm.
- Cũng không hẳn. – Tôi nhún vai.
” Chỉ là vì em quan tâm đến anh nên mới biết điều ấy”. Tôi thật sự muốn nói với anh như vậy.
Rồi đột nhiên anh đứng dậy, mở bài hát buồn quen thuộc mà chúng tôi đều thích.
“ Khi bên nhau sợ câu giã từ
Sợ một ngày ta sẽ mất nhau
Mà cuộc đời làm sao ta đoán được
Nhắm mắt xuôi tay tình xa”
Những ca từ da diết vang lên. Anh bắt đầu kể với tôi câu truyện của mình.
“Lan Hương và anh quen nhau qua đội sinh viên tình nguyện, một chuyến đi tình nguyện ở Hà Giang. Lần ấy chân anh bị thương, và cậu ấy đã giúp anh băng bó vết thương. Từ lúc ấy, anh đã bắt đầu thích cậu ấy rồi. Ba năm ở bên nhau, trở thành bạn bè với nhau, chia sẻ với nhau rất nhiều điều, anh đã muốn nói cho cậu ấy nghe tất cả. Nhưng cho đến tận bây giờ, anh vẫn chưa có đủ can đảm. Cậu ấy quá ngây thơ, quá lương thiện, quá hồn nhiên, anh thì lại rất mơ hồ, không thể hiểu được trái tim của cậu ấy. Anh rất sợ, sợ khi anh tiến lại gần hơn, cậu ấy sẽ sợ hãi mà bỏ chạy.”
Rồi anh cầm lon bia lên, uống một hồi.
Tôi nhìn anh, bỗng thấy trái tim mình cũng đau đớn. Tôi chợt nhận ra, chàng trai đang ngồi trước mặt tôi có ý nghĩa với tôi hơn tôi tưởng rất nhiều. Tôi chợt nhận ra, tình yêu đầu tiên của tôi đã bắt đầu từ lúc nào mà tôi cũng không hay biết.
 Lạ lùng thay, tình yêu luôn đến vào những khi mà bạn không ngờ nhất. Không kịp chuẩn bị, không kịp chọn lựa, không kịp lên kế hoạch. Tôi đã từng nghĩ rằng, tình yêu sẽ đến với tôi vào một ngày mùa thu thật đẹp trời. Tôi tung tăng trên phố trong bộ váy đẹp nhất, rạng rỡ nhất. Rồi đột nhiên đâm sầm vào một anh chàng đẹp trai, cao ráo đang ôm trên tay một bó hồng rất lớn. Thế là yêu. 
Hoặc nếu không thì cũng phải vào một đêm mưa tầm tã, tôi co ro trong cái lạnh trước hiên nhà trú mưa. Rồi nơi cuối đường xuất hiện một anh chàng thư sinh, đẹp trai, trên tay cầm một chiếc ô màu hồng. Từ trong làn mưa bụi, anh hiện ra như một thiên thần, chạy đến bên tôi, chìa ô ra. Tôi chạy lại về phía anh. Thế là yêu nhau đến điên dại.
Vậy mà, nực cười thay, không như những gì tôi đã từng tưởng tượng. Tôi bắt đầu tình yêu ở tuổi 20 của mình trong thầm lặng. Chấp nhận làm kẻ thứ ba trong tim sau một người khác.
  1. Tạm biệt Lan Hương
Dạo gần đây, Phong có vẻ bận rộn hơn. Anh thường rời quán vào mỗi buổi chiều muộn, vì thế công việc của tôi cũng ngày một nhiều hơn. Những ngày gần cuối tháng 12, mọi người dường như xích lại gần với nhau hơn, Cafe Phong của chúng tôi cũng ngày một đông khách hơn. Chị cũng đã giúp tôi rất nhiều mỗi khi anh đi vắng, chúng tôi bắt đầu chia sẻ với nhau mọi thứ.
- Cuốn truyện của chị thế nào rồi?  Tôi hỏi chị, tay đang mân mê lau những chiếc cốc vừa rửa.
Chị ôm Yun vào lòng, xoa đầu nó, mỗi khi chị xoa đầu nó như vậy, mắt nó lại bắt đầu lim dim.
- Chị gần như sắp hoàn thành nó rồi.
- Thật ư? Chúc mừng chị, em chắc nó sẽ rất tuyệt.
- Chị sẽ tặng em một cuốn khi nó được xuất bản.
- Tuyệt quá! – Tôi hét lên. – Nó nói về cái gì vậy?
- Ừm… Tình bạn… tình yêu… sự đấu tranh. – Chị cười. – Bí mật!
- Chị có thích anh Phong không?
Tôi đột ngột hỏi điều mà tôi vẫn luôn thắc mắc. Chị nhìn tôi đầy sững sờ trước câu hỏi bất ngờ ấy.
- Thích, thích chứ.
Tôi không hề bất ngờ trước câu trả lời của chị. Tôi luôn nghĩ về điều ấy để tự trấn an mình mỗi ngày, nhưng vẫn không thể nào che giấu được nỗi buồn nơi ánh mắt. Tôi cũng biết rằng, thời gian họ ở bên nhau là quá nhiều, hơn nữa, một người như Phong không có lý do gì mà chị lại không thích cả.
- Hai người rất đẹp đôi. – Tôi gượng cười.
- Nhưng điều ấy cũng không có ý nghĩa gì cả…
Chị nói ra một lời rất mơ hồ, rồi đứng dậy, ôm Yun đi về phía khung cửa kính, nhìn ra ngoài phố. Phố đêm mùa đông, đoạn đường trở nên vắng vẻ hơn. Tiếng gió rít qua khe cửa, tiếng chuông gió leng keng. Đột nhiên tôi nhìn thấy có một nỗi buồn rất sâu bao trùm lấy chị.
- Em đã bao giờ nghĩ đến điều này chưa An, giữa người mà em thương yêu nhất và một giấc mơ còn đang dang dở, em sẽ lựa chọn điều gì?
- Em sẽ cùng người mà em yêu nhất thực hiện giấc mơ còn dang dở ấy, cùng nhau.
Chị quay lại, nhìn tôi.
- Em nhất định sẽ hạnh phúc, cô gái ạ!
Rồi cái ngày đáng mong chờ nhất của tháng 12 cũng đến. Một đêm noel lạnh, nhưng cafe Phong của chúng tôi trở nên ấm cúng hơn bao giờ hết. Mọi người đều tập trung lại đây, quây quần bên nhau, chia sẻ với nhau những câu truyện dài. Phong từ trong phòng bước ra, tay ôm theo một cây đàn ghi ta. Lần đầu tiên tôi thấy anh đánh đàn, lần đầu tiên tôi thấy anh ngượng ngùng đến thế.
- Mọi người có muốn một Live show ở đây không nào??? – Phong hô hào.
- Cậu đã học ghi ta ư? – chị ngỡ ngàng nhìn anh, biểu hiện vô cùng ngạc nhiên. Anh cười, nháy mắt với chị.
- Để tớ cho cậu thấy.
Tiếng hò reo của mọi người trong quán vừa dứt, Phong vô cùng tập trung, Những giai điệu từ từ vang lên, ấm áp, du dương. Anh cũng bắt đầu hát, những ca từ ngọt ngào ” Trời buồn khi em xa vắng…”
Tôi chợt hiểu ra rằng, anh đã dày công chuẩn bị cho ngày hôm nay đến thế nào, vì chị mà anh bắt đầu học ghi ta, vì chị mà anh dành hết mọi tâm tư trong bài hát này. Tôi nhìn sang chị, mắt chị đỏ hoe, không thể kìm nén được nỗi xúc động.
- Bảnh quá đi mất! – chị hét lên ngay khi anh vừa kết thúc bài hát.
Rất nhanh, anh tiến về phía chị. Tay với theo một bó hồng đã đặt sẵn trên mặt bàn. Lại gần chị, nhìn chị đắm đuối.
- Đừng nói gì cả… – Chị khẽ lắc đầu – Xin cậu… xin cậu đấy… Đừng nói gì cả… làm ơn…
Anh chợt dừng lại, khuôn mặt thất thần, không thể rời mắt khỏi chị. Không gian đột nhiên im ắng. Có lẽ vì quá ngại ngùng, chị vội chạy về phía cây đàn ghi ta, ôm đàn lên, và bắt đầu một bài hát. Giọng hát trong trẻo cất lên. Mọi người lại bắt đầu say sưa với âm nhạc.
Tôi tiến lại gần anh, anh như muốn sụp đổ mà vẫn phải gượng cười, anh đặt bó hoa xuống, đôi chân lạc mất phương hướng, ngồi xuống và không nói một lời, anh còn không thể nhìn về phía chị thêm một lần nữa. Tôi lặng lẽ ngồi xuống bên anh, nắm chặt lấy đôi bàn tay anh. Đôi bàn tay đang run rẩy, lạnh ngắt.
Bữa tiệc nhanh chóng kết thúc, các vị khách cũng lần lượt ra về, chỉ có chúng tôi ở lại dọn dẹp quán. Lúc này, chị tiến lại phía anh, ôm chặt lấy anh từ phía sau lưng.
- Xin lỗi cậu.
Anh không nói gì, đôi mắt xa xăm vô hồn. Chị bắt đầu khóc:
- Ngày mai mình phải đi rồi. Mình sẽ sang Singapo và định cư với bố mẹ, mình sẽ tiếp tục học và viết, mình không thể từ bỏ đam mê của mình được. Mình xin lỗi.
Tất cả chúng tôi đều sững sờ. Vậy là chị quyết định ra đi, quyết định quên đi thứ tình yêu trong sáng và mãnh liệt này, quên đi anh.
- Cậu đã từng yêu mình chưa? – Anh kéo tay chị ra khỏi eo mình, quay người lại, nhìn thẳng vào mắt chị.
- Điều này không có ý nghĩa gì nữa rồi.
Những ngày tháng sau đó, dù rất trống trải, nhưng chúng tôi cũng quen dần với việc chị đã đi xa. Góc bàn nơi chị hay ngồi, anh lại đặt thêm vào đó một chậu hoa nhỏ xinh. Những vị khách quen hay vào quán thi thoảng vẫn hỏi thăm về Yun. Phong lắp thêm ở giữa quán một cái kệ sách rất lớn, ở đó đặt rất nhiều sách, trong đó hầu như là những tạp chí, những cuốn truyện mà chị đã viết, hay những cuốn có  bài viết của chị, những bài báo phỏng vấn chị. Mỗi ngày đến quán Phong đều mở “Mãi mãi bên em”. Đó như là một cách mà chị vẫn hiện diện mỗi ngày nơi quán cafe nhỏ này, như là một cách mà chị vẫn ở đây, bên cạnh anh.
 Tôi cũng vẫn luôn ở bên anh, như một đứa em gái nhỏ ngoan ngoãn, lắng nghe mọi điều anh nói, chia sẻ với anh những nỗi nhớ, đọc cùng anh những câu truyện mà chị viết. Tôi thích anh, còn anh thì luôn nhớ về chị. Tôi không bận tâm về việc anh luôn nhớ đến chị, bởi tôi cũng rất nhớ chị, cũng rất mong chị có thể thật hạnh phúc khi thực hiện đam mê của mình. Tôi tin rằng, thời gian qua đi, chúng tôi đều sẽ trưởng thành hơn, đều sẽ vì đam mê mà cháy hết mình trong những năm tháng tuổi trẻ.
Dù có những đớn đau, dù có mất mát, có chia ly, có yêu thương, có giằn vặt, giày vò, có tuyệt vọng, thì đó cũng là những tháng năm mà chúng tôi đã sống hết mình, đã yêu hết mình.
Có thể không cần đền đáp, nhưng chúng tôi vẫn hết mình yêu như thế. 

Truyện Ngắn Tình Yêu-Ngoảnh lại hóa tro tàn – Trinh shy

Nó đặt bàn tay vào tay vịn trên xe buýt, thân thể nhỏ bé lắc lư theo nhịp xe di chuyển. Trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên hai vệt mây hồng, đôi mắt to tròn vẫn nhìn chăm chú người ngồi ghế đối diện. Nó đã bảo mà, bọn họ vốn dĩ là có duyên.
Lần đầu nó gặp anh là trong một quán café nhỏ gần nhà, hôm đó nó ngồi trong góc quán, lặng lẽ nhâm nhi ly cacao nóng như ngày thường, trên tay là cuốn tiểu thuyết mới mua, trên tai đeo headphone đang bật bài Cry on my shuolder. Nó để ý anh trai bàn số 2 đã ngồi đó rất lâu rồi, trước cả khi nó bước vào quán. Màu vàng của đèn led chiếu chếch chếch vào khuôn mặt anh tôn lên nước da trắng, cả cái sống mũi thẳng nữa, thật đẹp trai. Nó nghĩ chắc anh vừa cãi nhau với bạn gái. Dù lúc nó vào chỉ có một mình anh ngồi đó thôi, chỗ ngồi phía trước sớm đã không còn ai. Nhưng nó vẫn biết chắc chắn trước đó đã có một cô gái ngồi ở đó, vì sao? Theo cái logic dở người của nó, điều trên có thể được chứng minh bằng các giả thuyết sau:
Thứ nhất, café ở đây rất nổi tiếng, bất kì sinh vật giống đực nào đến đây, đa số đều sẽ gọi café. Thêm vào đó, ba nó rất ghét uống nước cam, ba nó là đàn ông, suy ra đàn ông đi café sẽ không gọi nước cam.
Thứ hai, nhìn anh trai rất ngọc thụ lâm phong, chắc chắn không phải là công hoặc thụ, quán café lãng mạn như này, hẳn là nên đi cùng một cô gái.
Cuối cùng, một người đàn ông sẽ không làm anh trai đau lòng như vậy. Haizz!! Nó lại đa cảm rồi.
Nó cứ ngỡ anh trai sẽ ngồi một lúc lâu nữa nhưng anh trai lại đứng lên rồi, anh khoác chiếc balo xám lên vai rồi bước đến quầy tính tiền. Vừa hay chỗ nó ngồi là góc sát quầy, anh đứng gần nó như vậy, có vẻ ánh mắt của nó quá mức nóng rực, anh cũng quay sang nhìn nó. Giây phút đó trái đất trong nó như nổ tung, tròng mắt của anh đen như pha lê được che phủ bởi hàng mi dài, mang theo cảm xúc buồn man mác.
“But if you wanna cry
Cry on my shoulder”
Lời nhạc vang lên nhẹ nhàng càng làm cảm xúc trong nó dâng trào, “ực” nó biết, nuốt nước miếng trong lúc này thật sát phong cảnh nhưng nó “muốn” anh, muốn anh là của nó! Anh chỉ liếc qua nó một chút, xem nó như một sinh vật kì dị, dù sao anh đẹp trai như vậy hẳn là đã quen với những tình huống như vậy. Nó chỉ có thể trơ mắt nhìn anh bước đi, nó chẳng biết làm gì cả, cũng không thể sấn tới làm quen, anh hẳn là cũng chẳng thích kiểu con gái trơ trẽn như vậy. Đêm đó, nó không ngủ được, nó nhớ đến đôi mắt đen sâu thẳm của anh, lòng như có mèo cào, thổn thức. Nó cũng cảm thấy chính mình thật là dở người, vì một người xa lạ mà mất ngủ, nó điên rồi!
Sau hôm đó, nó đều chọn giờ đó đến ngồi ở quán café đó, mặc dù bình thường nó cũng hay đến nhưng không thường xuyên giống như bây giờ. Đời không như mơ, nó không còn gặp được anh nữa, nó thất vọng tràn trề. Ôm trái tim tan vỡ, nó vẫn sống bình thường chỉ là đôi lúc sẽ thẫn thờ nhớ về anh.
Đúng là trời không phụ lòng người tốt, nó vô cùng cảm kích thầy Anh Văn đã sắp xếp buổi học bù vào cuối kì để cho nó có thể ngồi trên chiếc xe buýt ấy. Tạm thời đặt cho nó cái tên sến súa là “Chiếc xe buýt định mệnh” đi. Hôm đó mặt trời như cái bánh kếp bị nướng quá lửa, nó thất tha thất thểu ra bến xe đi học bù, trong lòng còn oán trách phải đi học vào giờ này. Lúc nó lên xe, không nhiều người lắm, tâm trạng thoải mái không ít, nó liếc xơ qua để chọn chỗ ngồi lí tưởng, khi lướt qua hàng ghế gần cuối, nó choáng! Anh trai nó ngày nhớ đêm mong đang ngồi đó, tâm trạng tồi tệ phút chốc thăng hoa đến đỉnh điểm. Một đứa cuồng tiểu thuyết, cuồng những tình tiết cẩu huyết trong phim Hàn như nó ngay lập tức khẳng định rằng đây là duyên phận trong truyền thuyết.
Đôi chân vô thức bước về phía anh và rồi cuối cùng nó cũng thành công đặt mông ngồi xuống bên cạnh anh. Không khó để nhận ra ý đồ đen tối của nó, xe có nhiều chỗ trống như vậy, mắc mớ gì cứ phải ngồi đó. Anh trai ngẩng đầu lên nhìn nó nghi ngờ nhưng cũng không nói gì cả, người ta căn bản là không thèm quan tâm thế mà cái đầu ngu ngơ của nó tự cho là anh không ngại. Khi xe buýt dừng lại, bỗng nhiên bên cạnh nó vang lên giọng nói trầm thấp của anh:
“Bạn này”
Đến rồi, đến rồi, có phải anh thấy nó khải ái, dễ thương siêu cấp vô địch, kìm lòng không đậu muốn làm quen rồi không.
“H..hả? Em không xài điện thoại nhưng..”. Nó lắp ba lắp bắp nói.
“Bạn mau tránh ra với, tôi phải xuống xe, xe sắp chạy rồi”. Anh không mặn không nhạt nói, trong mắt có sự xem thường, là sự xem thường đó.
Nó chỉ đơ ra rồi ngay lập tức đứng phắt dậy chạy xuống xe, sau đó cắm đầu mà chạy mà không hề để ý, trường học ở hướng ngược lại nha. Kết quả người ta học xong rồi nó mới tới lớp, bị thầy mắng cho một trận. Đem nỗi buồn về nhà chỉ có thể đọc tiểu thuyết để xoa dịu phần nào trái tim, cuốn truyện hôm nay nó đọc kể về một cô gái vượt trăm ngàn khó khăn theo đuổi một chàng trai, nó càng đọc càng thấy mình giống cô gái đó, càng đọc càng hăng. Không thể phủ nhận cuốn truyện đó như một liều thuốc tăng lực, cổ vũ cho ý chí theo đuổi anh trai mắt buồn của nó.
Không ngoài dự đoán của nó, ngày nào anh cũng ngồi xe buýt chuyến này, hôm nay nó cố gắng chau chuốt cho mình xinh đẹp lên một chút, không manh động như hôm bữa, nó chỉ đứng từ xa nhìn anh thôi. Người ta nhìn nó với anh mắt kì cục, nhiều ghế như vậy, nó đứng làm gì, mặt còn cười ngu ngơ như vậy. Bản thân nó bình thường lười vận động, tất nhiên là đứng một chút đã mỏi muốn chết, nó nhịn không đặng vẫn là ngồi xuống bên cạnh anh, mọi người xung quanh vẻ mặt như là đã sáng tỏ, hóa ra là cô bé làm hòa với bạn trai. Anh cũng không biểu hiện gì đặc biệt khi nó ngồi xuống bên cạnh, lần này nó rất thức thời, xe buýt dừng, nó ngay lập tức đứng dậy nhường đường cho “đại nhân”.
Nó đúng là con nhỏ điên khùng nhất quả đất này, ngồi xe buýt chỉ để được gặp anh, gặp được rồi lại ngồi xe buýt về. Tình yêu của nó căn bản là đốt tiền và mặt dày. Cứ thế trôi qua cả tháng, chính nó cũng phục mức độ kiên nhẫn của mình, nó ngu ngốc đến nỗi chỉ ngồi cạnh anh, không bày tỏ, không bắt chuyện, chỉ lặng lẽ như một chiếc lá. Đến tầm tháng 6, nó bị cảm, sổ mũi làm cái mũi nó hồng lên, thật mất hình tượng, nó ngồi bên cạnh anh, thỉnh thoảng lại dùng khăn giấy lau nước mũi.
“Hắt xì!”. Nó hối hận rồi, đáng lẽ hôm nay nên ở nhà, bây giờ thì hay rồi, nước miếng nước mũi bay tứ tung.
“Hắt xì!” Tiếng hắt hơi phát ra từ phía bên cạnh, anh cũng bị cảm sao.
“Hắt xì!” Anh và nó thay phiên nhau hắt hơi, hai người giống như đang tấu hài. Sau khi lau nước mũi xong, nó ngẩng đầu lên liền chạm vào đôi mắt sâu hun hút của anh. Anh nhìn khuôn mặt đỏ ửng và cái mũi hồng hồng của nó, bỗng dưng bật cười. Nó nhìn đắm đuối vào nụ cười như ánh nắng của anh, cảm thấy tất cả công sức trước nay đều đáng giá.
“Anh cười rồi”. Nó vô thức nói. Không nói thì thôi, vừa nói xong mặt anh lại lạnh trở lại, có phải nó nói sai gì rồi không.
“Ý… của em là anh cười rất đẹp”. Nói xong đầu nó cúi xuống thật thấp để che giấu hai gò má đang nóng rực. Bỗng có một bàn tay chìa ra trước mặt nó, bàn tay anh mảnh khảnh, trắng trẻo như nước da trên khuôn mặt anh. Nó ngẩng đầu khó hiểu nhìn anh, thế nhưng lại thấy anh cười rồi, nụ cười nhẹ như ánh nắng ban mai khiến nó lại xao xuyến một hồi.
“Có thể cho anh một tờ khăn giấy không?” Khoảnh khắc đó, nó biết, từ bây giờ nó có thể viết cho chính mình một cuốn tiểu thuyết rồi.
Hôm nay là ngày thứ 15 kể từ khi anh và nó nói chuyện lần đầu tiên, càng ngày nó càng lún sâu vào tình yêu này, dù biết có hơi vô vọng nhưng nó quyết định hôm nay sẽ tỏ tình với anh. Ngồi vào bên cạnh anh như thường ngày, anh cũng khá quen với cái mặt dày của nó rồi, chỉ quay đầu cười nhẹ một cái.
“Anh này, anh có bạn gái chưa?” Nó dũng cảm mở lời, lòng bàn tay ẩm ướt mồ hôi.
Anh nhìn nó, trong mắt chẳng chứa một tí ngạc nhiên nào khi một cô gái hỏi mình điều đó, dường như anh biết một ngày nào đó nó sẽ nói vậy, suy nghĩ này khiến nó càng xấu hổ thêm. Hình như anh đã nhìn đủ rồi, liền dời ánh mắt lên cuốn sách đang đọc dở nhưng không quên trả lời:
“Tạm thời thì chưa”. Nó còn thấy khóe môi anh câu lên, nó hoa mắt rồi.
Nghe thấy câu trả lời của anh, nó cảm thấy vô cùng mừng rỡ, nó tưởng anh sẽ lờ đi. Vì quá phấn khích, nó nhắm mắt nói nhanh: “Vậy anh gả cho em đi”.
“Gả?” Anh buồn cười nghe cách tỏ tình kì cục của nó.
“Ách..” Nó bị lậm tiểu thuyết cổ trang nên nói nhầm rồi “Là..em muốn làm bạn gái của anh”. Mấy chữ sau nó nói nhỏ xíu. Nó hồi hộp đợi câu trả lời của anh, mắt rơm rớm muốn khóc, nó tự biết mình bị ảo tưởng sức mạnh, anh ưu tú như vậy, còn nó ngốc như vậy, anh mà đồng ý thì anh bị điên rồi. Nếu anh từ chối, chắc sau này nó không dám ngồi xe buýt nữa, nó sợ ngồi rồi lại đau lòng.
“Được”. Nó ngạc nhiên nhìn anh muốn rớt hai con ngươi ra ngoài, anh thế mà nói được sao.
“Anh điên rồi”. Biết mình lại nói ngu rồi nó sửa lại ngay lập tức “Ách..anh đồng ý nhanh như vậy, không hỏi tại sao à?”
Anh nhìn nó nghiền ngẫm, đôi mắt hiện lên sự thích thú “Vậy thì..tại sao?”
Vì rất nhiều thứ, cái gì thuộc về anh nó đều thích cả, thích vô điều kiện “Không biết nữa, nhưng ít ra anh cũng phải ngạc nhiên chứ”. Nó nói không cam lòng.
Anh cười khì khì, lấy tay xoa đầu nó: “Ai nhìn vào mà không biết em thích anh muốn chết chứ”.
Quãng thời gian hai người bên nhau là thời gian đẹp đẽ nhất trong đời nó, họ mặc dù không giống những đôi tình nhân bình thường cho lắm nhưng những điều đó cũng đủ khiến cho nó mãn nguyện vô cùng. Anh không thích đến chỗ đông người, thỉnh thoảng dưới sự bám dính như kẹo cao su của nó vẫn sẽ cùng nhau nắm tay xem những bộ phim mà theo anh là vô bổ nhất thế gian. Có lúc, nó đưa anh tới quán café nó gặp anh lần đầu, mong ngóng anh có thể nhớ ra cô gái đã chứng kiến vết thương lòng của anh nhưng dường như anh chẳng có ấn tượng gì. Dù có hụt hẫng một chút, nó vẫn tự động viên bản thân phải quý giá những hiện tại, anh không nhớ thì sao chứ, mấy ai có thể khắc ghi hình ảnh người mà mình gặp lần đầu tiên.
Phần lớn thời gian hẹn hò anh đều dạy nó học bài, điểm số của nó ở trên trường tăng lên thấy rõ khiến bố mẹ nó mừng rỡ một hồi. Nó nhận ra số phận vốn kì diệu như vậy, đưa hai người xa lạ đến bên nhau, cho nó biết hạnh phúc trên đời thật giản đơn, chỉ cần ở bên cạnh anh mãi như vậy là đủ. Nó nhận ra thì ra anh cũng ấm áp như thế, và ngỡ như thời gian sẽ mãi mãi dừng lại ở đó.
Ba mươi hai ngày, giấc mộng lọ lem chỉ kéo dài một tháng một ngày đã dừng lại. Nó nhớ mãi ngày mưa nặng hạt hôm đó, anh chỉ để lại cho nó bóng lưng lạnh lùng.
Anh nói, vốn dĩ anh chưa từng yêu nó.
Anh nói, anh xin lỗi.
Anh nói, người con gái anh yêu..đã trở về rồi.
Nó đau đớn, mưa to như thế, nó lại nhớ rõ từng lời anh nói như thế. Vẫn biết chuyện rồi sẽ kết thúc, nhưng trái tim vẫn đau đớn, nước mắt vẫn rơi không ngừng lại được. Nó lặng nhìn cây xương rồng đã nở hoa trên bệ cửa sổ, ngoài trời mưa vẫn rơi nặng hạt. Cây xương rồng đó từng suýt chết nhưng dưới sự cố gắng chăm sóc của nó, bây giờ lại nở hoa rồi. Vậy cớ vì sao, nó cố gắng vun đắp cho tình yêu của họ nhiều như vậy lại chẳng thể đâm hoa kết trái. Nó chờ điện thoại anh đã vài ngày rồi, vì anh nó đập ống heo đã nuôi suốt vài năm để mua một cái điện thoại chỉ để lúc nào cũng có thể nghe giọng nói trầm ấm của anh, nhiều ngày như vậy rồi, anh không thấy nhớ nó sao? Còn nó, nó nhớ anh da diết. Bởi vì yêu, cho nên chờ đợii, nhưng chờ không được người hồi tâm chuyển ý, chỉ chờ được thời gian mang đến sự cô độc và nghe trái tim mình lạnh dần.
Nó như một chiếc bóng dõi theo anh và cô gái đó nắm tay nhau ra khỏi trường, từ bao giờ tình yêu của nó lại trở nên hèn mọn như thế. Nụ cười của anh với cô gái đó thật khác khi cười với nó, cái khác đó hẳn là chân tình đi. Là bởi vì ngay từ đầu vốn dĩ trong trái tim anh không có được sự rung động nên ngay cả nụ cười đó cũng keo kiệt với nó sao.
Nó không gọi anh, nó cũng không níu kéo, trái tim người ta đã không có mình thì bất kì hành động nào cũng đều là vô nghĩa. Hãy cứ để anh nhớ mãi những nụ cười vô tư, dáng người kiên cường lúc anh rời đi, hãy cứ để anh lưu giữ hình bóng xinh đẹp nhất của nó, tất cả những tổn thương, nó sẽ cố gắng đóng gói và chôn đi, chôn cất cho cuộc tình của họ.
Ban đêm, nó mở nhật kí ra, viết vào trang cuối những dòng chữ mà nó muốn nói với chính mình, cũng tựa như một lời an ủi.
“Tình yêu không phải là ham muốn sở hữu, không phải là trong trái tim anh cũng có em, chỉ cần trong trái tim em có anh, trong đôi mắt em có hình bóng anh, chí ít, trong tuổi thanh xuân của em, trái tim em từng được điên dại một lần. Đối với em, đó cũng là một tình yêu đẹp. Hạnh phúc nhé! Anh trai mắt buồn!”
Nó cất cuốn nhật kí vào góc sâu nhất của kệ sách, cất đi tình yêu đầu cháy bỏng và đau đớn của mình. Nhìn lại chậu xương rồng cô độc trong đêm, không còn nhìn thấy hình ảnh tình yêu thất bại của chính mình mà nhìn thấy hình ảnh chính nó. Nó tự nhủ phải kiên cường như cây xương rồng, đứng trước sự khắc nghiệt của cuộc sống vẫn có thể đứng vững, rồi một ngày chính mình có thể nở ra đóa hoa tươi đẹp, rực rỡ nhất.
Có thể sau này nó có thể không gặp được người đàn ông nào ưu tú như anh nhưng cái gì đẹp đẽ, chẳng phải xuất hiện một lần trong đời đã đủ rồi sao. Chuyện gì cũng vậy, giống như chậu cây xương rồng đó, chúng ta phải nhìn nó với nhiều khía cạnh, cánh cửa cuộc sống chẳng bao giờ đóng đối với chúng ta, chỉ là chúng ta có đi đúng đường hay không mà thôi. “Bản tình ca đầu tiên” của nó tuy dang dở nhưng chứa đựng giai điệu thần kì nhất. Có lẽ trôi qua rất nhiều năm sau, khi nó ngoảnh lại nhìn quá khứ, tất cả hồi ức đó đều đã hóa tro tàn.

Truyện Ngắn Tình Yêu-Quên nó đi, yêu tôi nè! – Ty Nguyễn

1.
Đồng hồ báo thức vang lên. 5 giờ. Trời vẫn chưa sáng. Đèn đường còn đó, chưa tắt. Tôi chuẩn bị đi học. Nhà xa trường mà, chịu thôi. Nhưng dường
như nó đã tạo thành một thói quen trong tôi, kể cả khi không có tiết vào buổi sáng hay ngày nghỉ, tôi đều thức dậy vào khung giờ ấy. Mấy đứa bạn vẫn bảo tôi là nên kiếm chỗ gần trường để khỏi đi xa cho đỡ cực. Ừ thì đúng là nhiều khi cũng thấy cực thiệt nhưng mà được ở bên gia đình, được ăn cơm  nấu, được tự do thoải mái trong chính căn nhà yêu quý của mình vẫn là nhất mà. Với lại tôi là con một, chắc ba má sẽ cảm thấy cô đơn, buồn lắm khi không có tôi bên cạnh. Bởi vì thế nên cứ dậy và đi thôi!
Tôi đứng đó_cái trạm xe buýt gần nhà, quen thuộc đã gắn bó với tôi bao năm qua. Giờ này, nhiều người đã bắt đầu với bài tập thể dục buổi sáng; chị Sáu đang sắp xếp thịt, cá, rau, củ cho cửa hàng của mình; trong khi đó, bà Tư đang lom khom nêm nếm lại nồi nước lèo, bà thừa biết tôi sẽ không ăn sớm nhưng bà vẫn vui vẻ mời.
Xe tới rồi nhưng nó đâu. Lại trễ.
Thôi xe đi trước đi nhé, ta đi chuyến sau vậy.
– Xe chưa qua hả? Hôm nay, tôi đi sớm rồi. – Người được trùm kín mít bởi nón, khẩu trang, áo khoác, vớ; nó ung dung, chậm rãi bước đến gần tôi.
– Ừ sớm lắm, mới có khoảng chục chiếc xe buýt chạy ngang à. Mai mốt là tôi cho đi một mình.
– Tôi biết ông đâu có nỡ bỏ rơi người con gái mỏng manh, yếu đuối, dễ thương này. – Vừa nói, nó vừa làm dáng ỏng ẹo, người gì đâu mà điệu ghê.
Xe đến, chúng tôi lại ngồi chung. Thật ra tuyến đường này ít người nên có hai chỗ trống gần bên cũng là điều dễ hiểu; chuyến xe tiếp theo mặc dù đông học sinh, sinh viên nhưng vì lên xe ngay ở bến, thành ra hai đứa cũng vẫn vậy_ chung băng ghế, sát bên nhau.
“Chuyện người con gái mới biết yêu, yêu lần đầu
Nàng ngẩn ngơ, buồn vu vơ, nàng ngồi hát những sáng mưa buồn vương
Vì nàng chưa biết, biết yêu ai đâu bao giờ?
Nàng vô tư, ngây thơ, trắng trong
Nụ cười tươi như hoa sớm mai
Mới biết yêu, biết nhớ mong, biết đợi chờ…”
Giọng nhỏ nhẹ, dịu dàng, nó thì thầm hát bên tai tôi, không dám hát to vì sợ làm phiền người xung quanh.
– Sao cứ hát mỗi bài “chuyện về người con gái” thế? Tôi biết bà là con gái, phụ nữ rồi, khỏi hát nữa nha.
– Tôi thích đấy! – Nó vênh mặt.
– Thích hả? Vậy thôi hát tiếp đi, tôi chợp mắt chút đây. – Tôi nhắm mắt, người hơi ngã về sau để cho lưng và đầu tựa vào ghế.
– Ế, không được ngủ. – Nó dùng tay kéo mí mắt tôi lên. – Khang ơi, ông là con trai mà, ngồi đó coi đường đi, khi nào tới gọi tôi dậy. Để tôi ngủ xíu nha, hôm qua làm bài tới gần sáng luôn á.
Nói rồi, nó tựa đầu vào vai tôi mà ngủ. Ngày nào cũng thế mà, tôi luôn là cái gối để nó có được những giấc ngủ vội trên xe. Mà phải công nhận nó ngủ hay thật. Đường thì toàn ổ gà, ổ voi, xe thi chạy cà giựt rồi nhiều lúc thắng gấp muốn ngã nhào vậy mà nó vẫn ngủ ngon lành, chắc không có tôi thì nhiều khi tới chỗ, nó cũng chẳng biết mà xuống. Nó tên là Vy_ Nguyễn Ngọc Vy. Nhà nó và tôi cũng gần khoảng cách hai nhà chỉ có vài bước chân vì vậy vẫn thường đợi nhau đi học, mà chắc là chỉ có tôi đợi nó. Vy học chung với tôi từ những năm mẫu giáo, tính đến thời điểm này cũng gần 15 năm. 15 năm đã đủ thân thiết chưa nhỉ?


Hai tiết học đầu trôi qua, dù có buồn ngủ nhưng tôi vẫn ngồi thẳng lưng nghe giáo viên giảng và chép bài đầy đủ. Thật là một sinh viên nghiêm túc! Đâu có như ai kia, ngồi bên cạnh tôi, đến lớp mà nằm dài trên bàn ngủ gục.
– Đi ăn sáng không nhỏ Vy kia?
– Thôi làm biếng đi xuống dưới quá, không ăn luôn.
– Tôi biết mà, thế nào cũng nói vậy. – Tôi chìa ổ bánh mì ra trước mặt nó.
– Mua rồi hả? Cám ơn bạn hiền. – Ngay tức khắc, nhỏ Vy bật dậy, cầm ổ bánh mì không lời từ chối.
– Người thì ốm nhách như que củi, thân hình như học sinh cấp một, đã vậy con không chịu ăn uống đàng hoàng. Sao này có ma mới thèm lấy.
– Xin lỗi bạn Khang à,  nhỏ học sinh cấp một này gần 20 tuổi rồi nhá, có chồng con được luôn rồi nhá. Sao ông biết tôi chưa có ai, suy bụng ông ra bụng tôi hả? – Chắc bây giờ, nhỏ Vy đang nghĩ tôi là ổ bánh mì hay sao ấy, nó dùng hết sức cắn, xé cho bỏ ghét trước lời nói của tôi.
Tôi chỉ muốn quan tâm đến sức khỏe của nó thôi mà chứ có ý gì khác đâu. Nhưng mà nhỏ Vy có bạn trai rồi hay sao mà nói thế ta? Có đâu mà có, nó cũng như tôi à, là ế đó. Nhưng mà sao biết được, lỡ nó có rồi sao? Có thì có, chứ có sao đâu. Chuyện của nó, không liên quan đến tôi. Đúng vậy! Không liên quan!
… … …
Tan học, tôi và Vy cùng chen chút trên chiếc xe buýt đông người. Những ngày đầu đi học, nhiều khi thấy buýt chở đầy người cũng chẳng muốn về, đôi lúc còn ngồi đó chờ 20, 30 phút đợi cho xe vắng khách nhưng rồi cũng quen. Lúc đi xe trống, lúc về xe đông. Trên xe buýt nhìn xuống đường thấy nhiều thứ lắm. Từng dòng xe cứ nối đuôi nhau; những cặp vợ chồng rước con sau một ngày gửi nhà trẻ, đứa nhỏ khóc nhè vì tiếng kòi xe inh ỏi; rồi từng cặp trai gái ôm nhau, cười cười nói nói vui vẻ trên đường về, trong đó có mấy đứa bạn tôi. Thấy người ta có đôi có cặp nhiều khi cũng muốn được vậy lắm nhưng chắc do duyên phận chưa đến. Chứ tôi nhìn cũng được mà, không đẹp trai cỡ diễn viên Hàn Quốc nhưng đâu có xấu. Nhưng đời, ai biết được chữ ngờ. Biết đâu nay không có, ngày mai tôi lại có một cô bạn gái xinh xắn, ngoan hiền, nết na, thùy mị thì sao. Nào ai biết trước?
2.
Mỗi ngày đối với tôi thật đơn giản, hằng ngày thức dậy, đến trường, những lúc rãnh thì phụ má coi cửa hàng bán đồ dùng, sữa dành cho trẻ sơ sinh, tối lại lòng vòng tản bộ hít thở không khí trong lành cho dễ ngủ Tôi thì không mấy khi tụ tập bạn bè, chắc một năm chỉ có mỗi ngày họp lớp là gặp nhau đi ăn uống, trò chuyện.  Ba má nhiều lần cũng hỏi là có bạn gái chưa, dẫn về ra mắt gia đình. Hỏi vậy thôi, chứ nhìn tôi là biết mà, có ai đâu.
* Tít… Tít… Tít…*
Có tin nhắn. Ai mà nhắn đêm hôm vậy, cũng hơn 12 giờ còn gì.
– Mai đi học, khỏi đợi tôi nha. – Thì ra là tin từ nhỏ Vy
– Ừ. – Tôi nhắn lại.
Chắc là Vy đi ăn cưới hay sinh nhật rồi.
… … …
Sáng đến, tôi đi học một mình. Cũng thấy thiếu thiếu gì đó khi không có ai đó ngồi kế bên hát “chuyện về người con gái”, rồi tựa đầu vào vai ngủ. Nó chỉ nghỉ có một bữa thôi mà.
Không!
Vy không nghỉ học. Trước cổng trường, tôi thấy nó. Vy đang được một đứa con trai chở đi học, là thằng Bình_ là bạn cấp ba của chúng tôi, cái thằng vốn nổi tiếng chuyên đi tán gái bởi có mã ngoài đẹp trai, giàu có. Không lẽ, Ngọc Vy lại …
– Ê Vy, sao thằng Bình nó chở bà đi học vậy? – Vừa vào đến lớp là tôi hỏi ngay.
– Ông thấy rồi hả? Thôi không giấu bạn bè lâu năm làm gì, Bình là bạn trai tôi. Trường Bình cũng gần đây nên tiện thể chở tôi đi học luôn. Vậy là từ nay không đi xe buýt với ông nữa rồi.
Không biết có nghe lầm không vậy trời. Cái gì mà “Bình là bạn trai tôi”. Quen hồi nào mà mình không hay, không biết thế. Ghê thiệt. Đã vậy còn chở nhau đi ăn sáng rồi mới đến trường, ăn mà không nói làm tôi xơi luôn một lúc hai hộp xôi, no muốn chết. Hết người quen hay sao mà đi quen thằng đó, nó có gì tốt đẹp hơn tôi. Tôi ghét bà Vy ơi. Ghét. Ghét. Ghét. Uả? Mình sao vậy nè?
Kết thúc buổi học, tôi cũng về một mình. Ngày gì mà xe vắng khách thế? Hay là ai cũng có đôi hết rồi cùng chở nhau trên chiếc xe máy, xe đạp; chỉ có mỗi mình tôi là cô đơn? Cảm thấy buồn. Tâm trạng tôi từ sáng đến giờ cứ sao sao ấy, khó hiểu lắm. Tự dưng thấy ai đó có bạn trai, cảm xúc trong tôi lại kì cục thế nào. Chắng lẽ, tôi đã… Chắc không phải thế đâu!


Rồi một ngày, hai ngày, một tháng trôi qua, tôi và nhỏ Vy dã không đi học chung. Sự trống vắng trong tôi ngày một tăng lên lạ kì. Tôi bị sao rồi.
Vẫn như thường lệ, tôi ra trạm đón buýt nhưng hơi trễ hơn mọi ngày một chút do đêm qua nằm trằn trọc suy nghĩ lung tung chuyện không đâu.
Trong dáng ai mà quen quen.
– Ngọc Vy! – Tôi mừng rỡ, gọi tên nó thật to. – Thằng Bình đâu mà đứng đây đón xe vậy?
– Bình nói là có việc nên tôi đi xe buýt.
Hình như Vy đang có việc gì buồn. Lên xe, nó không nói, không cười không hát, không ngủ như mọi khi. Phải giúp nó vui mới được, chứ lâu ngày mới đi chung mà mặt mày như thế sao được.
– Nghe nhạc ha. Bài bà thích này. – Tôi gắng tai nghe vào cho Vy, mở đúng bài “chuyện về người con gái”
Trời ơi, sao vậy? Vy không những không vui mà còn buồn thêm. Rồi bỗng dưng nước mắt nó rơi. Vy không nói, tôi cũng không nói, hai đứa ngồi lặng im.
Trên lớp học, tâm trạng Vy cũng không khá hơn. Do đến ngày tôi trực nhật nên phải ở lại dọn đồ, đóng cửa, trả chìa khóa phòng nên về trễ hơn các bạn. Bước xuống cổng trường, tôi thấy Vy vẫn chưa về; hằng ngày, thằng Bình rước đúng giờ lắm mà.
– Chưa về hả Vy?
– Tôi đứng đợi Bình. Khang về trước đi.
Đúng là “Mới biết yêu, biết nhớ mong, biết đợi chờ…”
Tôi đứng đấy, đợi cùng Vy. Cái thằng bạn trai gì đâu mà vô tâm hết sức, hơn 30 phút mà không có lấy một tin nhắn cuộc gọi điện
– Bình đến rồi, tôi về nha. Cám ơn ông.
– Ừ, bà về đi. – Tôi tạm biệt Vy.
Không phải nói, tôi mà có bạn gái là không bao giờ để cô ấy chờ đợi như thế đâu. Thà là tôi đứng mòn mỏi trong 1, 2 giờ chứ ai mà nỡ lòng nào để người con gái mình yêu phải trông chờ.
3.
Hôm nay là sinh nhật của Ngọc Vy. Tôi sửa soạn thật đẹp để qua nhà tặng quà cho nó.
– Con chào bác. Vy có ở nhà không bác? – Tôi hỏi má của Vy.
– Nó vừa mới ra khỏi nhà với thằng Bình Khang ơi. Con ở lại đây chơi, dù sao tối nay đến tối, con cũng phải qua đây dùng tiệc cùng gia đình bác mà.
– Dạ, để con phụ bác nha.
Nghe tới tên thằng Bình là tôi khó chịu. Khi xưa, vốn đã không ưa nó, dạo này càng thêm ghét cay ghét đắng. Thằng đấy không biết gia đình, người thân, bạn bè Vy đang chờ hay sao mà chở nhỏ đi từ chiều đến giờ vẫn chưa về. Không biết đi đâu mà lâu vậy?
Trên đường đi lấy bánh kem cho Vy về, cũng gần nên tôi đi bộ, khi đi ngang qua bãi đất trống thì tôi gặp nhỏ Vy. Nó ngồi bệt dưới đất làm bẩn cả cái váy trắng đang mặc, hình như đang khóc. Tôi vội chạy đến bên nó.
– Sao ngồi ở đây vậy nè? Về nhà đi, mọi người đang đợi Vy đó.
Nó vẫn ngồi đó. Khóc.
– Thôi để tôi đưa bà về. – Tôi dìu Vy dậy và cõng trên lưng.
Tôi bước đi chầm chậm trong khi những giọt lệ của Vy vẫn không ngừng rơi và rớt trên vai tôi. Rồi bỗng nó hát. Tiếng khóc và tiếng hát của nhỏ Vy hòa làm một, nghe khiếp lắm:
“Sao không yêu em cho đến cuối cuộc đời?
Sao không cho em những dấu yêu tuyệt vời?
Yêu thương khi xưa ta đánh mất thật rồi
Chắc ta vội vàng quá…..
Nào đâu biết yêu…
Nào đâu biết sẽ xa nhau…”
– Bình vừa mới chia tay tôi đó Khang ơi!
Tôi im lặng.
– Sao kông nói gì vậy? – Vy tát vào lưng tôi một cái rõ mạnh; bao nhiêu nước mắt nước mũi nó dùng dầu quệt qua quệt lại dính hết lên áo tôi, gớm ghê.
– Mày điên à con nhỏ kia?
– Ừ, tao đang điên đây? – Từ trên lưng nó nhảy xuống, hét thẳng vào mặt tôi và chạy về nhà.
Khi thấy bộ dạng con gái mình như thế, má Vy có hỏi nhưng nó trả lời rất tỉnh. Nó bảo là bị chó rượt, chạy nhanh quá nên vấp té vào vũng nước.
Trong suốt buổi tiệc, Vy cũng rất vui vẻ, luôn tươi cười với mọi người, chắc là đã ổn hơn rồi. Thằng Bình thật đúng là trơ trẽn, không còn ngày nào khác mà lấy ngày vui của Vy ra, nói chia tay. Đúng là không biết suy nghĩ! Nhưng không hiểu sao từ lúc biết Vy và Bình như thế, tôi lại thấy vui vui trong lòng. Không biết từ bao giờ, tôi lại lấy nỗi buồn của người khác làm niềm vui cho mình vậy trời? Đừng nói… Đừng nói là tôi thích Vy rồi nha? Phải không vậy? Ôi, tôi cũng không biết nữa.
* Tít… Tít… Tít…*
– Mai đợi tôi đi học chung nha. – Vừa mới nghĩ đến là Vy xuất hiện liền.
– Ừ, nhớ dậy sớm đó.
4.
Ôi, buồn ngủ quá! Đêm qua có ngủ được đâu, do nằm nghĩ chuyện mình và ai kia. Nhưng có một điều không ngờ là nhỏ Vy đã có mặt ở trạm xe buýt trước cả tôi, đây là lần đầu tiên đó. Bất ngờ thật.
– Hôm nay thế nào Vy?
– Thật là vàng tươi. – Tay Vy chỉ vào cái áo rực rỡ trên người.
– Ý tôi hỏi tâm trạng của bà đó.
– Rất bình thường.
Cũng lâu rồi mới có cảm giác thế này, cảm giác khó tả khi có Vy ngồi bên cạnh. Và Vy lại hát thỏ thẻ:
“Rồi từ dạo ấy đến hôm nay đã bao ngày
Ngày xa anh buồn biết mấy
Ngày em khóc, nỗi nhớ vẫn còn đây”
– Vy chưa quên được nó à?
– Đâu có quên nhanh như vậy được.
– Thì kiếm ai khác mà yêu là quên được thôi.
– Biết yêu ai?
– Khang nè!
Tôi vừa nói gì thế? Vy có hơi ngỡ ngàng trước lời nói của tôi. Nhưng mà lỡ rồi thì tới luôn. Mình phải mạnh mẽ lên.
– Vy ơi, Khang … thích … Vy … hay … là … tụi … mình … yêu … nhau … đi…
Cái câu có mấy chữ mà tôi cứ ấp úng mãi. Xung quanh lại có người nên tôi đâu có dám nói to. Tôi tự nhận thấy mình ngu ngốc khi tỏ tình như thế này. Vy quay sang hướng khác, mắt nhìn ra phía đường. Chắc là tôi thất bại rồi.
Bỗng Vy ngồi sát lại hơn, đầu tựa vào vai tôi, có lẽ là sắp ngủ.
– Vy cũng định nói với Khang thế đấy! – Vy nói nhỏ vào tai tôi.
– Hả? Hả? Vy nói gì, nói lại đi Vy!
– Không nói đâu, không nghe thì thôi.
Tôi biết tôi vừa nghe gì. Nghe thật mà. Là sự đồng ý của Vy. Thật là hạnh phúc quá. Tình yêu của tôi đã đến rồi đây, đang ở ngay bên tôi. Vy ơi, Khang hứa sẽ không bao giờ làm Vy buồn giống như cô gái trong bài hát “chuyện về người con gái đâu”. Khang sẽ viết nên một bảng tình ca về người con gái tên Vy thật lãng mạn, đáng yêu. Tôi cũng vừa nghĩ ra luôn đây:
– Hai đứa mình yêu nhau nhá,
Tình anh trao em luôn thiết tha.
Hằng ngày, anh sẽ mãi hát ca,
Để cho em được cười ha ha.
Nếu có giận anh thì đừng mách má,
Vì anh sợ bị má em la.
Cho đến khi đôi ta đã già,
Tình này cũng mãi không phôi pha.
Nghe có vẻ hơi “rẻ tiền” nhưng nó chứa biết bao tình cảm của tôi đấy, để lát nữa hát cho Vy nghe mới được, giờ thì Vy ngủ rồi. Tôi cũng tựa vào nhỏ và ngủ thôi. Đành nhờ chú xé vé xe buýt đánh thức dùm hai đứa vậy.