Đôi khi những điều tưởng chừng như quá đơn giản đã trở thành thói quen của ta để rồi khi thiếu nó ta chợt nhận ra… Những điều ấy quá quan trọng đối với ta mà ta không để tâm tới…
***
Dường như đến thư viện vào mỗi chiều cuối tuần đã là thói quen của tôi. Tôi thích đến thư viện của trường, một không gian ấm áp và yên tĩnh. Đến thư viện, tôi có cảm giác lòng mình được yên bình và nhẹ nhàng nhìn những hạt mưa lơ đễnh rơi xuống bên ô cửa sổ.
Tôi thích ngồi bên cửa sổ, ngắm những hạt mưa trong những ngày đông lạnh làm cho lòng người chùng lại đến khó tả. Những quyển sách cũ cho tôi nhấm nháp và thưởng thức từ từ hương vị tình yêu mà từng trang sách đem lại. Sắp đến giáng sinh, ai ai cũng náo nức hẹn nhau để đi chơi và tận hưởng cảm giác ấm áp trong cái nắm tay của nhau. Đã bao mùa mưa qua, bao ngày lễ nhưng tôi vẫn chỉ lẻ bóng một mình, tôi đã quen với cái cảnh ngày lễ chui rúc vào chăn và nghe những bản nhạc du dương rồi ngủ. Năm nay, tôi chọn cách đến thư viện vào cuối chiều của ngày giáng sinh để mượn những quyển sách, và tôi sẽ có một đêm giáng sinh với một ly trà ấm nóng cùng với những câu chuyện tình yêu ngọt ngào để gặm nhấm. Có lẽ chỉ có vậy mới nguôi ngoai đi nỗi cô đơn ập đến khi người ta có đôi có cặp. Những trang sách đó sẽ phả hương thơm tình yêu làm cho trái tim tôi dịu đi đôi chút.
Giáng sinh đến rồi, những bài hát mừng giáng sinh phát ra trên phố rộn ràng. Tôi đang cố hoàn thành thủ tục mượn sách để có thể về sớm tí trong màn mưa lạnh. Vừa bước xuống hết mấy bậc thang của thư viện…
…Rào rào…
Mưa bỗng chợt to hơn, thư viện hôm nay lại vắng hẳn hơn thường ngày. Tôi chợt nhớ ra là mình đã để quên áo mưa ở ngoài xe mất rồi, đành phải ngồi ở một cái ghế ngang ai đó để bên cạnh góc cầu thang đợi mưa ngớt đi tí rồi về.
Cắm tai nghe vào tai, tôi lặng yên nghe giọng hát ngọt ngào của từng ca sĩ. Góc trường hôm nay buồn, những hàng cây trước mắt tôi rung lắc trước gió và mưa. Tự nhiên tôi thấy lòng mình cuộn lên những cảm giác nôn nao khó tả.
Bỗng có một người con trai ngồi xuống bên cạnh tôi, cậu ta nhìn tôi cười rồi nói:
- Mình ngồi đây được chứ?
Tôi cười và không nói gì. Cậu ấy đang ôm vài quyển sách, chắc cũng vừa ở trên thư viện xuống giống tôi. Nhưng cậu ấy không mượn truyện như tôi mà toàn mượn sách về kinh tế.
- Cậu có thể cho mình nghe nhạc với được không? Bất chợt cậu ta lên tiếng đề nghị tôi.
Tôi thấy nếu mình từ chối thì có vẻ hơi thất lễ nên gỡ một bên tai nghe đưa cho cậu ấy.
Tiếng mưa hoà lẫn với giọng hát của Hà Anh Tuấn và Phương Linh ngân lên:
Một phút anh ngẩn ngơ, một phút em thầm mơ
Đừng vội làm cơn mưa giăng kín trong lòng em
Để trái tim ngủ quên, để nỗi đau triền mien
Từng giọt buồn đánh rơi trên hàng mi ướt mềm
Thổn thức ta nhìn nhau, hẹn ước cho ngày sau
Trọn đời mình bên nhau nhé anh tình yêu
Vì chính em mà thôi, vì yêu anh mất rồi
Sớm mai dành cho nhau tia nắng đầu tiên rạng ngời
Nhìn qua thì thấy cậu ấy có vẻ thích bài hát này khi vô tư nhẩm theo bài hát một cách say sưa, vì thế mà tôi biết được cậu ta hát rất hay. Một giọng hát ấm áp. Một người từ đằng xa chạy lại vẫy tay với cậu ta, có lẽ là bạn. Tôi cũng chẳng quan tâm cho đến khi cậu ta đứng dậy và cám ơn tôi rồi đi.
***
Những chiều cuối tuần sau đó tôi vẫn đến thư viện với sở thích của mình. Và tôi lại gặp cậu ấy, người mà vô tình tôi biết sau ngày mưa đó, tôi cũng biết được tên của cậu ấy là Hải Đăng. Một cái tên hay và ý nghĩa. Chúng tôi quen nhau và trở thành bạn, chúng tôi chia sẻ với nhau về những câu chuyện mà niềm yêu thích đối với sách. Thời gian qua đi, cũng được ba tháng và chúng tôi trở nên hiểu nhau hơn. Rồi tôi bất ngờ khi phát hiện muộn màng của tôi đã dập tắt đi tất cả. Tôi thích Đăng. Tôi thích cậu ấy mà tôi không hề biết rằng trái tim mình đã rung rinh.
Vào một ngày trời đông lạnh, trời chiều khá đẹp cho mùa đông. Tôi đang chuẩn bị về thì nhỏ bạn trong lớp gọi:
- Ê, có phải đó là cậu bạn thư viện của cậu không?
Tôi bất ngờ khi nghe câu đó, tại sao lại nhắc đến cậu ấy. Chẳng chần chừ gì thêm, tôi đi ra phía hành lang nhìn xuống dưới. Phía bên dãy cầu thang bên kia, một cô gái dễ thương mặc một cái váy trắng nhìn hết đỗi đáng yêu… đang tỏ tình với Đăng.
Trong lòng tôi dấy lên những cảm giác khó tả, khó chịu vô cùng. Tôi chẳng thể nghe được gì giữa cuộc nói chuyện của họ, chỉ biết khi thấy cô gái đó, Đăng nhoẻn miệng cười. Và khi cô gái đó đưa bó hoa ra trước mặt Đăng thì cậu ấy chần chừ đôi chút rồi ôm lấy cô ấy.
Mọi người vỗ tay hoan hô mà lòng tôi nặng trĩu, chẳng thể nói gì hơn ngoài việc tôi muốn có một chỗ yên tĩnh và khóc…
***
Những tuần sau đó tôi đổi lịch đến thư viện để tránh mặt cậu ấy, tôi sợ khi nhìn thấy cậu ấy tôi không biết phải làm sao. Tôi tìm một góc cạnh cái giá sách để ngồi giữa những hàng sách chứ không ngồi bên cửa sổ với hi vọng rằng sách có thể làm tôi nguôi ngoai đi nỗi đau của trái tim. Tôi nhận ra rằng mình đã không mạnh mẽ đưa ra quyết định khi biết mình yêu mà làm cho trái tim phải tan vỡ. Bài hát phát lên qua cái tai nghe càng làm tôi đau buồn hơn, vẫn là giọng hát của ca sĩ Hà Anh Tuấn và Phương Linh nhưng bây giờ tôi chỉ nghe một mình. Cậu ấy đến bất chợt rồi ra đi làm cho cuộc sống của tôi bị xáo trộn quá.
Lần gần đây nhất tôi gặp cậu ấy là vô tình trong một buổi chiều ở nhà giữ xe, cậu ấy gọi tôi nhưng tôi chỉ quay lại gượng cười và đi mà chẳng dám quay đầu lại.
***
Tôi đang đi từ trong lớp ra thì đụng phải một cô gái. Tôi ngẩng đầu lên nhìn và thấy quen quen, đó là cô gái đã tỏ tình với Đăng. Cô ấy nhìn tôi không mấy thiện cảm và buông lời rồi bỏ đi:
-Tưởng ai, hoá ra là… Tưởng chị phải ghê lắm chứ.
Tôi không hiểu cô ta nói gì, khi kịp thắc mắc thì cô ta đã đi xa với một cậu con trai. Tôi cứ không hiểu lời cô ta nói nhưng chẳng ai giải thích được cho tôi cả.
Hôm nay là cuối tuần tôi không định đến thư viện nhưng lại có việc gấp nên phải vào đó mượn sách. Khi về, cô quản lí gọi tôi lại và đưa cho tôi một lá thư. Một lá thư không ghi tên người gửi, tôi tò mò nhưng vẫn chưa có thời gian để mở ra xem.
Tôi đã quên mất lá thư mà cô thư viện đưa cho ngày hôm ấy. Hôm nay cũng là một ngày cuối tuần, trời mưa tầm tã và lạnh nhưng tôi lại muốn đến thư viện mà không hiểu vì sao. Tôi nhét cặp vào trong tủ đựng đồ, vô tình lá thư hôm ấy rơi ra tôi mới biết là mình đã quên đọc nó.
Sau khi đã yên vị ở một góc thư viện, cạnh cái giá sách yêu quý tôi dựa lưng vào và đọc.
Này, sao cậu tránh mặt tớ? Cậu biến đâu mất dạng rồi vậy. Tớ biết cậu hiểu nhầm tớ chắc là vấn đề hôm đó phải không? Tớ nhìn thấy cậu buồn ở hành lang, tớ hiểu tình cảm của cậu dành cho tớ mà. Tớ không thích cô ấy, chỉ là không muốn cô ấy xấu mặt và tổn thương vì tớ thôi. Ngốc ạ, tớ thích “cô gái yêu sách” hơn. Đọc được nhớ tìm tớ, điện thoại mất rồi không liên lạc được đâu…. Kí tên: Đăng
Hết tờ giấy bên trong lá thư, tôi bất chợt mỉm cười mà không hiểu vì sao con tim lại vui quá đỗi.
-Tớ ngồi đây đọc sách và nghe nhạc cùng được chứ?
Giọng nói ấy, cách nói ấy chỉ có một người đối với tôi đó là… Tôi nhoẻn miệng cười và lắng nghe lời bài hát trong cái earphone vang lên mà không còn phải nghe một mình.
Người yêu ơi cỏ mềm đã héo khô
Mặt hồ lá xác xơ những con đường vắng sương mờ
Từng bước chân cuốn đi mùa thu xa lắm
Để nỗi buồn cứ thế đến bao giờ?
Và cơn mưa ngoài trời đêm gió lạnh
Giật mình nhớ tới anh, hãy chờ em anh nhé
Và hãy cho nhau sát lại nụ hôn như bất ngờ
Một phút anh ngẩn ngơ, một phút em thầm mơ
Đừng vội làm cơn mưa giăng kín trong lòng em
Để trái tim ngủ quên, để nỗi đau triền mien
Từng giọt buồn đánh rơi trên hàng mi ướt mềm
Thổn thức ta nhìn nhau, hẹn ước cho ngày sau
Trọn đời mình bên nhau nhé anh tình yêu
Vì chính em mà thôi, vì yêu anh mất rồi
Sớm mai dành cho nhau tia nắng đầu tiên rạng ngời
***
Ngọt ngào như phố tình, yêu anh ngàn lần hơn nữa
Một phút anh ngẩn ngơ, một phút em thầm mơ
Đừng vội làm cơn mưa giăng kín trong lòng em
Để trái tim ngủ quên, để nỗi đau triền miên
Từng giọt buồn đánh rơi trên hàng mi ướt mềm
Thổn thức ta nhìn nhau, hẹn ước cho ngày sau
Tron đời mình bên nhau nhé anh, tình yêu
Vì chính em mà thôi vì yêu anh mất rồi
Sớm mai dành cho nhau tia nắng đầu tiên rạng ngời
***
Mưa xa dần hàng cây
Hạt mưa mơn man giây phút này
Ánh sao đưa ta về bên nhau…